Bởi vì bàn tay của hắn cảm nhận được ở bên trong quan tài đang truyền ra từng đợt chấn động.
Đúng thế.
Bên trong quan tài thực sự có dị thường.
Vương San San đứng cách đó không xa, mở miệng nói:
- Hiện tại nó có vẻ như yên tĩnh, nhưng trước đó nó thật sự có động tĩnh, giống như tiếng va đập vậy.
Dương Gian cũng không nghi ngờ lời cô nói:
- Ừm, tôi biết rồi.
- Hiện tại tôi muốn mở quan tài, có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, cậu tránh ra xa một chút rồi ra lệnh cho quỷ đồng bảo vệ.
Hắn chờ một lát để chuẩn bị, sau đó cánh tay khẽ dùng lực. Chiếc nắp quan tài nặng nề trong nháy mắt bị mở ra, rồi ầm một tiếng rơi trên mặt đất.
Một mùi hôi hôi đọng ở bên trong từ rất lâu nhanh chóng tỏa ra, xộc thẳng vào mặt, khiến cho người ta có cảm giác muốn nôn mửa.
Mặc dù chỗ này đã được lắp đặt thêm hệ thống thông gió khi sửa lại, nhưng cũng không thể nào loại bỏ mùi này nhanh như thế được. Bởi vì nguồn phát ra thứ này vẫn còn, nên mùi hôi thối vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện.
Vương San San nhíu mày, nhẹ nhàng đưa tay lên che mũi, rồi lùi ra sau mấy bước.
Sắc mặt Dương Gian vẫn như thường, đối với hắn mà nói mùi thi thối này đã là một thứ quen thuộc rồi.
Hắn trực tiếp nhìn vào bên trong miệng quan tài, sau đó sắc mặt khẽ biến đổi. Bởi vì tình cảnh phát sinh ở bên trong đã vượt quá dự tính của hắn.
Cỗ thi thể lúc trước đã bị hư thối, không còn hình dạng, bên trên mọc một lớp lông tóc màu đen, dày đặc. Bộ lông màu đen này phủ kín toàn bộ quan tài, thậm chí còn lan tràn đến ván gỗ ở hai bên.
Đống lông đen dày trịch này giống như được mọc ra từ cỗ thi thể hư thối vậy.
Trước giờ Dương Gian chưa từng gặp qua loại biến hóa nào quỷ dị như này, hắn thậm còn không thể nào lý giải được hiện tượng như vậy.
- Cỗ thi thể đang biến dị.
Dương Gian định dùng mắt quỷ để thăm dò chân tướng.
Nhưng đáng tiếc là mắt quỷ của hắn cũng không nhìn thấy bất cứ manh mối nào. Thứ mà mắt quỷ nhìn thấy cũng giống như những thứ hắn nhìn được bằng mắt thường, không hơn không kém.
Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy kinh dị chính là cỗ thi thể mọc đầy lông màu đen này lại giống như đang sống vậy. Thi thoảng nó đột nhiên co rúm, động tác này của nó giống như đang hô hấp vậy, đều đặn, nhịp nhàng.
Thậm chí thời điểm kịch liệt nhất, cỗ thi thể này lại đang giãy dụa, vặn vẹo, biến dạng.
Hiện tại cỗ thi thể này đã không còn giống như một cỗ thi thể nữa, mà chỉ có thể coi như một đám thịt thối mọc đầy lông đen.
Vương San San ở phía xa xa hỏi:
- Tình hình bên trong như thế nào rồi?
Dương Gian trầm ngâm một chút.
- Rất kỳ quái, tôi không thể nào giải thích loại hiện tượng này được. Thi thể này thực sự là một con quỷ, nhưng lại đang phát sinh một loại biến hóa không thể tin nào đó. Dù là thế nào đi nữa, trước tiên tôi cũng phải mang thứ này đi, không thể đặt nó ở trong tiểu khu được nữa. Cần phải đặt chỗ nào đó mà tôi có thể thường xuyên kiểm tra được.
Hắn đang suy nghĩ xem nên xử lý cỗ quan tài này như thế nào.
Bỏ nó vào trong phòng an toàn là phương pháp ổn thỏa nhất, giống như giam giữ lệ quỷ vậy.
Nhưng phòng an toàn bên trong tiểu khu không được tạo ra vì giam giữ lệ quỷ, mà là dùng để cho mọi người lánh nạn. Nếu bỏ một con quỷ vào trong đó, thì coi như chỗ kia hoàn toàn bị hủy.
"Ở trong phòng làm việc của mình có một căn phòng an toàn nhỏ, cứ đặt quan tài này ở đó đi. Với lại bình thường, khi đi làm, mình có thể lưu ý đến tình hình của nó bất cứ lúc nào. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, quỷ cũng sẽ bị giam giữ ở bên trong, không thể ra ngoài được."
Dương Gian nghĩ đến một phương pháp khá ổn thỏa.
- Tôi sẽ mang cỗ quan tài này đi, kẻo phải ở chỗ này nơm nớp lo sợ. Tôi hôm nay cậu nghỉ ngơi sớm đi, xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho cậu.
Hắn nhấc nắp quan tài lên, một lần nữa đậy nó lại.
Vương San San khẽ gật đầu, giọng nói của cô khá lãnh đạm, nhưng êm tai.
- Không có gì, lần sau cậu nên báo trước cho tôi biết một tiếng.
Dương Gian nói:
- Trước đó tôi cũng chỉ là vì tạm thời nên mới để ở đây, cũng không có nghĩ quá nhiều. Nhưng lần sau tôi sẽ không để chuyện này xảy ra nữa. Tôi sẽ xây dựng một căn phòng an toàn ở chỗ tôi làm việc, dùng để đặt những thứ như thế này. Mấy ngày trước tôi cũng đã thương lượng qua với chú Trương về vấn đề này rồi.
Chuyến đi nước Nhật kia của hắn mang về khá nhiều vàng.
Nên hiện tại có chú dư dả để xây dựng một căn phòng an toàn chuyên đặt vật phẩm linh dị và giam giữ lệ quỷ.
Cách làm này rất xa xỉ, rất tiêu tốn tài lực, vật lực. Nếu không phải do lần trước bắt chẹt Xã trưởng Tam Đảo Xã thì bản thân Dương Gian cũng không dám nghĩ đến việc làm chuyện này.
Vương San San nói:
- Cậu tự tính toán là được rồi.
Dương Gian không nói lời nào, mà trực tiếp sử dụng quỷ vực mang cỗ quan tài này đi. Chỉ trong chốc lát, hắn đã mang nó đến trong phòng làm việc. Sau đó hắn cẩn thận mở cửa chống trộm ra, đặt cỗ quan tài này vào trong căn phòng nhỏ và khóa kỹ lại.
Hắn chuẩn bị khi trở lại biệt thự sẽ cẩn thận dặn dò hai người Giang Diễm và Trương Lệ Cầm, bảo bọn họ đừng tiến vào bên trong phòng an toàn này nữa.
Dù sao hiện tại ở bên trong phòng an toàn này cũng có khá nhiều thứ nguy hiểm như cỗ quan tài, thân thể bằng giấy của Hùng Văn Văn.
Đối với hai món đồ quỷ dị này, người bình thường tốt nhất không nên tiếp xúc với nó.
Sau khi kiểm tra qua một chút, xác định sẽ không có vấn đề gì thì Dương Gian mới trở về.
Ngay lúc này.
Ở bên trong tầng năm của một căn biệt thự tại tiểu khu Quan Giang.
- Thì ra ở quê nhà của tổng giám đốc Dương lại nguy hiểm như vậy. Thậm chí cô cũng suýt nữa phải bỏ mạng.
Lúc này Trương Lệ Cầm và Giang Diễm đang chờ ở bên trong phòng, trò chuyện với nhau về những gì mà Giang Diễm đã trải qua trong chuyến đi về quê của Dương Gian.
Giang Diễm nói với giọng điệu có chút tức giận.
- Điều ghê tởm nhất chính là Dương Gian lại dám đâm tôi một nhất, còn không hề có một chút do dự nữa chứ. Suýt chút nữa là tôi đã bị cậu ta giết chết rồi. Nhiêu đó còn chưa tính, vốn tôi muốn cậu ta ở lại cùng với tôi, nhưng kết quả là ngay cả một lần cũng chẳng có, mất công tôi hi vọng mấy ngày.
Cô ngã người xuống giường, than vãn.
- Chết tiệt, nếu còn tiếp tục như nữa tôi chắc chắn sẽ trở thành bà cô già.
Trương Lệ Cầm hơi sững sờ một chút, xem như đã nghe rõ.
Trong chuyến đi về nhà lần này của Giang Diễm và Dương Gian, ngoài những nguy hiểm phải gặp ra, không hề phát sinh thêm chuyện gì nữa. Thực ra sâu trong nội tâm của cô đều hiểu điều mà Giang Diễm hằng mong chờ khi ở cùng với Dương Gian là cái gì.
Giang Diễm khẽ chống cằm, nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Trương Lệ Cầm.
- Chị Cầm, chị nói thử xem, có phải là phương diện đó của Dương Gian hay không?
Trương Lệ Cầm lập tức phản bác.
- Nói bậy bạ, căn bản không có chuyện này. Cô đừng có suy nghĩ nhiều. Chẳng qua cậu ta gặp quá nhiều chuyện linh dị nên thân thể bị một chút ảnh hưởng. Đúng ra cô nên lý giải và thông cảm cho cậu ta một chút. Dù sao đi nữa, nếu không phải là nhờ Dương Gian thì hai chúng ta đã chết từ lâu rồi. Vả lại, cuộc sống như hiện tại không tốt hay sao?