- Cô nói như kiểu tôi là một kẻ vong ân phụ nghĩa vậy. Người ta rất thích hắn có được không.
Giang Diễm bĩu môi nói, bất chợt ánh mắt của cô sáng rực, xích lại gần rồi nhỏ giọng hỏi:
- Đúng rồi, chị cầm, lần gần nhất mà chị cùng Dương Gian là lúc nào vậy?
Nghe được câu hỏi này, Trương Lệ Cầm lập tức tỏ ra sửng sốt một chút. Cô khẽ nhìn về phía Giang Diễm, sau đó trong đầu liền hiện ra một số hình ảnh. Sắc mặt cô khẽ đỏ, ánh mắt cũng trở nên ẩm ướt, mê ly.
- Tôi, tôi không biết… Tôi quên mất rồi.
Giang Diễm giống như bị khơi gợi tính tò mò vậy, liên tục hỏi:
- Không thể nào, chuyện quan trọng như thế sao chị có thể quên được. Là chị không muốn nói đúng không? Người ta còn không trách móc gì khi chị cướp bạn trai của tôi nữa là. Ngày hôm nay chị nhất định phải nói cho tôi biết.
- Tôi… Tôi thực sự đã quên mất rồi. Cô cũng không cần phải hỏi lại đâu.
Trương Lệ Cầm lắc đầu nguây nguẩy, không muốn trả lời chuyện này. Đây chính là bí mật giữa cô và Dương Gian, sao có thể tiết lộ được.
Vả lại, cô cũng là một người phụ nữ đấy.
Giang Diễm cảnh giác nói:
- Này, có phải là chị cũng ưa thích Dương Gian đúng không?
Trương Lệ Cầm do dự một chút rồi nói:
- Dương Gian đã cứu mạng tôi thì việc tôi ư thích cậu ta là chuyện bình thường mà. Lại nói với thân phận và địa vị hiện tại của Dương Gian, việc có người ưa thích cũng là chuyện bình thường mà. Cô cứ nhìn bữa tiệc ngày hôm nay đi, mấy cô gái xinh đẹp kia, mắt ai nấy đều sáng rực mỗi khi nhìn thấy Dương Gian. Nếu không phải là có tôi và cô bám theo ở bên cạnh, mấy cô gái này chắc chắn sẽ đến bắt chuyện ngay.
Giang Diễm nói với giọng điệu quanh minh chính đại.
- Chuyện này không giống, mấy cô gái kia ưa thích Dương Gian là vì tiền. Dương Gian sẽ không ưa thích những người dung tục như vậy. Còn tôi mới là tình yêu đích thực.
- Tôi cũng không nghi ngờ tình yêu của cô, ý của tôi chính là, chỉ cần Dương Gian muốn, bên cạnh cậu ta sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi.
Trương Lệ Cầm liếc mắt nhìn Giang Diễm rồi nói tiếp:
- Cô chỉ canh chừng một người thì có được gì. Với lại tôi là thư ký của Dương Gian, việc chăm lo cho hắn một chút về phương diện công việc và sinh hoạt thì có gì là không bình thường đâu.
- Dù Dương Gian có sa thải tôi đi nữa, cậu ta cũng sẽ chiêu mộ thêm một người khác. Nói thế nào đi nữa, hai chúng ta cũng ở chung với nhau rất lâu, lại cùng trải qua chuyện linh dị. Khi ở chung rất hòa hợp, nếu người mà hắn mới chiêu mộ lợi hại hơn tôi thì cô phải làm sao đây.
- Hình như có chút đạo lý…
Giang Diễm nhíu mày, không khỏi có cảm giác giống như vừa được thông não vậy.
- Cái gì có đạo lý.
Đúng lúc này, ở bên trong phòng xuất hiện một giọng nói, sau đó bóng dáng của Dương Gian hiện ra đột ngột ở trước mặt hai người.
Nhưng đối với chuyện Dương Gian xuất hiện đột ngột như vậy, hai người đã nhìn nhiều thành quen.
Giang Diễm vội vàng lắc đầu nói:
- Không, không có gì cả, tôi đang nói chuyện phiếm cùng chị Cầm thôi. Muộn như vậy rồi cậu còn đi đâu thế, làm hại tôi chờ suốt cả buổi.
Dương Gian nói:
- Cỗ quan tài đưa về từ quê xảy ra chút chuyện lạ, tôi cần phải đi xử lý một chút. Nhưng hiện tại đã ổn rồi, không còn vấn đề gì nữa. Nhưng tôi đã cất nó vào trong phòng an toàn ở văn phòng của tôi. Sau này hai người đừng có đi vào trong đó nữa, chờ đến khi nào tôi xử lý xong thì nói sau.
- Hiện tại hai người chuẩn bị ghi chép hồ sơ về quỷ giấc mơ ở trong thôn là được.
- Oke.
Trương Lệ Cầm gật gật đầu, lập tức cầm quyền bút ký ra, chuẩn bị bắt đầu ghi chép.
- Để tôi, để tôi, tôi cực kỳ thích viết chữ.
Giang Diễm lập tức xung phong nhận việc, muốn biểu hiện bản thân một chút.
Dương Gian nói:
- Được rồi, bắt đầu ghi chép.
"Hừ, tên đầu đất."
Giang Diễm xụ mặt, nhưng sau đó cô khẽ híp mắt, cười cười, chủ động chạy lại, ngồi xuống bên cạnh Dương Gian, ôm lấy cánh tay của hắn.
Trương Lệ Cầm cười cười, quả nhiên, chỉ cần đối mặt với Dương Gian, Giang Diễm đều sẽ tỏ ra cực kỳ ngoan hiền. Ngoan hiền hơn bất cứ một ai, nếu hắn bảo cô kêu chít một tiếng, cô sẽ không kêu thêm tiếng thứ hai.
Có lẽ đây cũng là một loại bệnh trên phương diện tinh thần.
Nói khó nghe một chút thì cô đang quá ỷ lại vào Dương Gian.
Không trách được, sau khi biết mối quan hệ giữa Trương Lệ Cầm và Dương Gian, Giang Diễm lại sụp đổ đến mức phải nhảy lầu tự sát.
Tiếng sột soạt vang lên.
Một chuyện linh dị vừa khủng bố vừa tuyệt vọng đã được Trương Lệ Cầm ghi ra. Nếu lật về trước của bản bút ký này sẽ phát hiện ra, bắt đầu từ chuyện linh dị của quỷ gõ cửa, đến chuyện linh dị của quỷ ảnh, rồi chuyện linh dị quan tài quỷ, … Toàn bộ đều là những chuyện mà Dương Gian trải qua, hơn nữa con viết ra cực kỳ chi tiết và rõ ràng.
Thậm chí một số việc lặt vặt trong cuộc sống cũng ghi chép vào.
Ví dụ như cô có tự ghi chép một ít chuyện giữa cô và Dương Gian vào trong.
Những chuyện này miêu tả rất cụ thể, nó giống như một phần trí nhớ vậy.
Nó đã vượt qua phạm trù của một bộ hồ sơ bình thường.
Cũng chính vì vậy cho nên công việc ghi chép này rất vất vả. Có đôi khi cô phải ngồi ghi mấy tiếng đồng hồ mới xong.
Đến khi chuông đồng hồ báo hiệu trời đã đến rạng sáng thì lần ghi chép này mới kết thúc.
Trương Lệ Cầm xoa xoa đôi tay đã mỏi nhừ, nói với giọng điệu phàn nàn:
- Dương Gian, thực ra chúng ta cũng không nhất thiết phải phiền toái như này. Tốc độ gõ chữ của tôi rất nhanh, chúng ta có thể dùng máy tính để gõ lại, sau đó in ra và đóng thành sách. Nếu làm vậy thì tốc độ sẽ nhanh và chính xác hơn so với bản viết tay nhiều. Dù sao khi viết tay cũng thường gặp phải lỗi chính tả, sửa nhiều và xóa nhiều khiến cho nó hơi khó coi.
Chỉ là giọng điệu của cô không giống như một người đang chán nản, mà giống như đang làm nũng hơn.
Dương Gian nói:
- Không cần, tôi muốn một bản bút ký độc nhất vô nhị. Với lại tôi không tin tưởng những thứ như máy tính được.
Trương Lệ Cầm ngáp một cái, duỗi người rồi nói:
- Vậy thì tùy cậu, cậu muốn thế nào thì cứ làm thế đó đi. Dù sao tôi cũng sẽ giúp cậu ghi chép, cho nên, tôi vẫn còn có rác dụng, đúng không?
Dương Gian trả lời:
- Ừm.
- Hì hì.
Trương Lệ Cầm hé miệng cười rộ, đồng thời có cảm giác an tâm cùng thỏa mãn.
Còn Giang Diễm ở bên cạnh đã sớm co quắp, nằm ngáy o o. Lúc trước cô có uống chút rượu, nên giờ không thể chịu nổi mà ngủ quên mất tiêu.
Dương Gian sờ sờ đầu của cô, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giống như đang tự hỏi điều gì đó.