Dương Gian nói:
- Tý nữa tôi sẽ cho thư ký báo với cậu sau.
- Vâng, vậy tôi sẽ không quấy rầy đội trưởng Dương nữa.
Lý Dương khách khí rời đi.
Trương Lệ Cầm đi đến, nói:
- Tôi đã đặt xong vé máy bay. Ngày mai, chín giờ rưỡi máy bay cất cánh. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hiện tại cuộc sống của chúng ta khá yên bình, có một số việc không nhất thiết phải đi xử lý. Không phải cậu cũng cảm thấy chờ đợi ở thành phố Đại Xương rất tốt hay sao.
Dương Gian nói:
- Đúng là rất tốt, nhưng có rất nhiều chuyện không thể do bản thân muốn hay không. Cô đừng có tìm tòi nhiều về giới linh dị, cứ làm tốt công việc của mình là được rồi.
Hắn cũng muốn nghỉ ngơi, dưỡng lão tại thành phố Đại Xương.
Nhưng trên người còn có nguyền rủa giao dịch của tủ quỷ, còn có việc lệ quỷ khôi phục.
Ngoại trừ cái đó ra, càng ngày chuyện linh dị càng trở nên đáng sợ. Có một số bí mật hắn cần phải nhanh chóng khai quật nó ra…
Nếu hắn không làm gì, thì căn bản không đủ sức lực để chống chọi với những tình hình đột biến sau này.
Cái khác không nói, nếu thành phố Đại Xương lại xảy ra một chuyện linh dị cấp độ S. Vậy Dương Gian căn bản không thể nào chịu đựng nổi, trừ phi dùng mạng đi cực thì may ra.
Nhưng hiện tại chuyện linh dị cấp S đã trở nên khá nhiều.
Điều này chứng tỏ.
Quỷ đang nhanh chóng hoàn thiện việc ghép hình, hoặc là một số lệ quỷ khủng bố đang dần xuất hiện.
Mà thời gian chỉ mới trôi qua có nửa năm thôi.
Trong lòng Dương Gian có chút cảm khái.
Bản thân hắn mới trở thành ngự quỷ nhân có nửa năm. Hồi tưởng lại nửa năm về trước, khi đó hắn vẫn còn chưa biết chút gì về chuyện linh dị, cục diện vẫn còn nằm trong tầm khống chế của tổng bộ. Nhưng hiện tại thì sao, chỉ cần chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ, sau đó là chuyện linh dị của quỷ họa đã thiếu chút nữa chôn vùi tổng bộ.
Ngoại trừ cái đó ra.
Tổng bộ cũng đụng phải sự xâm nhập của người khác, ngay cả quỷ chết đói cũng bị trộm mất.
Loại cảm giác nguy cơ này không ngừng nhắc nhở Dương Gian, khiến cho hắn biết, sự bình tĩnh như này sẽ biến mất rất nhanh.
Ngay khi hắn quyết định đi đến thành phố Đại Hán.
Thì ngay lúc này, ở trong thành phố Đại Hán.
Cũng trong một tòa nhà cao tầng, cao nhất của thành phố.
- Khụ khụ.
Vài tiếng ho khan rất nhỏ vang lên, một người thanh niên mặc âu phục, tuổi chừng hai sáu hai bảy khẽ rít một hơi thuốc. Sau đó nhíu mày, thả chiếc điện thoại di động vệ tinh.
"Cái tên ưa thích đánh nhau, thích gây chuyện, mắt quỷ Dương Gian lại muốn đến thành phố Đại Hải của mình?"
Người thanh niên này đứng dậy, cầm lấy một cây quải trượng màu vàng, chân hơi cà nhắc, bước đi có chút bất ổn. Đồng thời sắc mặt cũng không tốt lắm, vàng như nến, giống như một người bị bệnh nguy kịch đang nằm trên giường vậy, có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhưng cử chỉ và cách ăn nói của người này lại không hề có chút bộ dạng nào của một người bệnh hết, mà là một loại tinh thần không nói nên lời.
Hắn ta chính là Tôn Thụy.
Là người phụ trách của tòa thành thị này, đồng thời là ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ.
Nếu trước kia, kiểu gì hắn ta cũng được coi như một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong. Nhưng hiện tại, chỉ có thể bất đắc dĩ xếp dưới đội trưởng.
Cũng vì Tôn Thụy biết bản thân không đủ tư cách để trở thành đội trưởng, nên hắn ta thành thật đợi ở thành phố Đại Hán, không thèm đi đến những chỗ khác. Thậm chí hắn ta còn không thèm quan tâm đến kế hoạch đội trưởng.
Ở bên cạnh là một vị trợ thủ tuổi ngoài ba mươi, người này mở miệng nói:
- Chương Hoa đã gọi điện báo cho tôi biết, hắn đến chỗ này để điều tra một ít chuyện, cũng không có ý tứ gì quá đặc biệt. Nên thực ra chúng ta cũng có thể không cần phải để ý đến quá nhiều.
- Không cần để ý? Đây chính là mắt quỷ Dương Gian đó, là người có thể xử lý được chuyện linh dị cấp S. Tôi có thể không thèm để ý đến hắn, nhưng nếu hắn để ý đến tôi thì sao?
Tôn Thụy ra hiệu một cái rồi nói tiếp:
- Không được đắc tội với gia hỏa này. Sáng ngày mai hắn sẽ lên máy bay, cậu sắp xếp người đi ra sân bay đón hắn đi… Mà thôi, có lẽ tôi vẫn nên tự mình đi đến đó một chuyến, tiện thể hỏi xem mục đích đến đây của hắn là gì. Loại người như hắn có tính mục đích rất mạnh, không có chuyện chạy đến chỗ này một cách vô duyên vô cớ đâu. Nhưng trong lòng tôi cũng có chút lo lắng.
Sau đó hắn ta lại chăm chú bổ sung thêm một câu.
- Chắc chắn là thành phố Đại Hán đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Khả năng cao có liên quan với chuyện kia.
Người trợ lý kia lập tức gật đầu đầy trịnh trọng.
- Vâng, tôi sẽ cho người an bài ngày.
- Đi đi.
Tôn Thụy phất phất tay, sau đó khập khiễng đi đến trước cửa sổ, nhìn về phía kia của thành phố, rồi nhíu mày suy tư.