Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1512 - Chương 1513: Đều Là Đồng Nghiệp

Chương 1513: Đều Là Đồng Nghiệp

Khoảng chừng mười giờ sáng, Dương Gian và Lý Dương xuống máy bay, đi ra khỏi sân bay của thành phố Đại Hán.

Chuyến đi lần này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả mọi thứ đều rất bình thường.

Dương Gian xách theo một chiếc túi đựng thi thể làm hành lý, bên trong nó có chứa một số thứ thường dùng. Một tờ báo cũ nhuốm máu, một cây quỷ nến, một con búp bê thế mạng, hai món đồ sứ, một ít vũ khí và đồ dùng để chứa bằng vàng.

Đương nhiên, trên người hắn không thể nào thiếu thanh sài đao loang lổ được.

Trong tay hắn không còn quỷ nến màu đỏ đậm nữa, đồng thời hắn cũng không mang quỷ đồng đi theo.

Dù sao lần này cũng chỉ là đi điều tra chứ không phải đi đối mặt với chuyện linh dị cấp S. Nên những thứ mà Dương Gian chuẩn bị kia đã là đầy đủ.

Nếu quả thật có lúc cần đến quỷ đồng, thì Dương Gian cũng không thèm quan tâm mà sử dụng quỷ vực để tiếp đón quỷ đồng tới.

So với việc Dương Gian chuẩn bị đầy đủ thì Lý Dương khá đơn giản, chỉ cõng một chiếc ba lô. Ở bên trỏng chính là mấy bộ quần áo và một khẩu súng lục. Ngoại trừ mấy cái đó ra hắn không còn gì nữa, một vật phẩm linh dị cũng không có.

Dù sao hắn ta cũng là người mới.

Lúc trước, khi Dương Gian vẫn còn là người mới, hắn cũng chẳng có thứ gì, chỉ biết dùng mạng để đi liều.

Hôm qua Lý Dương đã điều tra tư liệu rất lâu. Hiện tại nhìn thấy dòng người cuồn cuộn bên trong sân bay liền mở miệng nói:

- Đội trưởng Dương, tối hôm qua tôi đã nhìn qua tình hình về thành phố Đại Hán rồi. Từ trước đến giờ chưa từng phát sinh ra bất cứ chuyện linh dị nào, là một thành phố rất an toàn. Theo lý mà nói, với một tòa thành thị có quy mô như vậy, không thể nào có chuyện không xảy ra chuyện linh dị. Nhưng nếu có thì chắc chắn bên phía tổng bộ phải lưu trữ hồ sơ mới đúng chứ.

Dương Gian thuận miệng nói ra một cái lý do.

- Đúng là kỳ lạ, một tòa thành thị lớn như này, lượng người cực kỳ đông đúc. Khả năng không phát sinh ra chuyện linh dị là cực kỳ thấp. Chính vì vậy nên tôi mới đến đây để điều tra.

Lý Dương nói:

- Có lẽ là do trùng hợp, hoặc là có chút sai lầm đâu đó thôi.

- Không cần phải hỏi nhiều như thế đâu. Bất kể là trùng hợp hay có như thế nào nữa, thì sau khi đi xem, chúng ta đương nhiên sẽ biết. Trước tiên cứ kiếm xe rời khỏi sân bay đã.

Dương Gian ra hiệu một cái, không có ý định dây dưa dài dòng về vấn đề này. Hắn chuẩn bị đi thẳng đến tọa độ kia.

Ngay khi hai người chuẩn bị bắt taxi để rời khỏi sân bay.

Nhưng vừa mới đi được chừng một nửa, thì thấy phía trước là một bãi đất trống. Ở đó có một đám người mặc âu phục màu đen, dường như là bảo tiêu. Bọn họ đang ngăn cản dòng người sang hai bên. Ở giữa là mấy cô gái gợi cảm, thành thục, đang ôm hoa tươi, đồng thời còn giơ một tấm bảng điện tử, phía trên hiện ra một hàng chữ to.

"Hoan nghênh Dương Gian."

Hiển nhiên đây là đám người đến đón hắn.

Đứng đầu là một người thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục. Người này đang đứng chống gậy bằng vàng, hút thuốc, lộ ra vẻ ốm yếu. Sắc mặt cực kỳ tồi tệ, giống như một người bệnh, có thể chết bất cứ lúc nào.

- Ha ha, tôi nhận được thông báo của tổng bộ, nghe nói ngày hôm nay đại danh đỉnh đỉnh Dương Gian cậu muốn đến thành phố Đại Hán của tôi đi dạo một vòng. Cho nên hôm nay tôi cố ý đi làm sớm một chút, chạy đến sân bay đón đội trưởng Dương. Hi vọng đội trưởng Dương có thể bỏ qua cho hành động tự chủ trương này của tôi.

Người thanh niên kia cười cười, sau đó khập khiễng đi đến.

- Xin chào cậu, đội trưởng Dương. Tôi là người phụ trách của thành phố Đại Hán, Tôn Thụy. Hôm nay tôi đã được chứng kiến tận mắt mắt quỷ trong lời đồn, đúng là thực sự vinh hạnh. Sau này còn hi vọng đội trưởng Dương có thể chiếu cố nhiều hơn.

Vừa nói, người này vừa nhiệt tình đưa tay qua.

- Tôn Thụy?

Dương Gian hơi giật mình một chút, duỗi cánh tay trái đang đeo bao tay ra nắm lấy tay y.

Trước khi đến hắn cũng đã điều tra qua tư liệu.

Người phụ trách của thành thị này đích thật là Tôn Thụy, một vị ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ, có danh hiệu Quỷ bệnh, Tôn Thụy.

Chỉ là phần tư liệu này được thành lập từ mấy tháng trước rồi, đến hiện tại chưa từng đổi mới. Cho nên Dương Gian không thể nào biết được quá nhiều về tình hình hiện tại của Tôn Thụy cả. Nhưng theo như ảnh ở trong hồ sơ, thì người trước mắt này thực sự không sai.

- Xin chào.

Tôn Thụy lại bắt tay cùng với Lý Dương:

- Anh bạn trẻ này có hơi lạ mặt, không biết cậu là…

Lý Dương tỏ ra có chút câu nệ nói:

- Khách khí, tôi tên là Lý Dương, là người mới trong tay đội trưởng Dương.

Tôn Thụy cười nói:

- Thì ra là nhân tài trong tay đội trưởng Dương, sau này mong cậu chiếu cố nhiều hơn, chiếu cố nhiều hơn.

Sau đó y đưa tay ra hiệu một cái:

- Mấy cô còn đứng sững sờ ở đó làm gì? Còn không mau chào đón đội trưởng Dương đi.

Ngay lập tức.

Bốn năm cô gái gợi cảm không biết được y mời từ đâu liền cười cười, ôm lấy hoa tươi đi lên chào đón.

- Hoan nghênh đội trưởng Dương đi đến thành phố Đại Hán.

- Đội trưởng Dương đúng là tuổi trẻ tài cao, hi vọng sau này ngài có thể thường xuyên đến thăm chỗ này.

- Chào ngài, đội trưởng Dương, tặng cho ngài bó hoa, hy vọng chuyến đi này của ngài có thể thuận buồm xuôi gió.

Rất nhanh, trên tay của Dương Gian bị nhét hai ba bó hoa tươi, bên trên còn có danh thiếp lưu lại số điện thoại của mấy cô gái.

Đối với những cô gái này mà nói, bọn họ không nhận ra Dương Gian, cũng không biết đến giới linh dị. Bọn họ chỉ biết người trước mắt là đại nhân vật, lợi hại hơn cả tổng giám đốc Tôn.

Mặt Dương Gian không có biểu tình nào, tỏ ra thờ ơ đối với mấy lời nịnh nọt kia. Chỉ hờ hững nói:

- Cậu mời đám người này từ chỗ nào vậy?

- Đây là mấy vị minh tinh chưa ra sân ở trong các công ty giải trí. Mỗi một người đều biết hát, biết nhảy, nhan trị cao, vóc người lại đẹp. Dù sao tôi cũng phải làm cho buổi chào đón đội trưởng Dương dễ nhìn một chút, không được quá khó coi, đúng không?

Tôn Thụy cười cười:

- Nếu đội trưởng Dương ưa thích, vậy có thể cùng kết giao với mấy cô ấy mà. Tôi tin tưởng, với mị lực của đội trưởng Dương, chắc chắn sẽ được các cô gái ưa thích.

Cách thức nói chuyện của y rất trực tiếp, không có tý nào gọi là nói giảm nói tránh.

Dương Gian đưa toàn bộ hoa cho Lý Dương ở bên cạnh, sau đó nói:

- Có mấy lời tôi cần nói trực tiếp cho cậu biết, mục đích đến chỗ này của tôi cũng không phải đến làm phiền cậu, chỉ là đi điều tra một số chuyện mà thôi. Mọi người có thể thoải mái một chút, không cần phải nhiệt tình như thế này. Dù sao hai bên cũng chỉ mới là lần đầu gặp mặt, trước đó chưa từng gặp lần nào, nên cậu có thể yên tâm, không có xung đột gì đâu.

Tôn Thụy hơi giật mình một chút, sau đó cười ha ha nói:

- Lời này của đội trưởng Dương có hơi nghiêm trọng rồi, chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau. Đội trưởng Dương có thể đến thành thị này, thì tôi, thân là người phụ trách đương nhiên phải thể hiện ra lòng hữu nghị của một người chủ nhà, chiêu đãi cậu thật tốt mới phải. Nếu không thành ra là tôi không được lễ phép cho lắm, người không biết còn tưởng rằng tôi đang đắc tội với đội trưởng Dương cậu đây cũng nên.

Bình Luận (0)
Comment