Dương Gian nhìn y rồi nói:
- Có lẽ là do người nào đó bịa đặt thôi chứ thực ra tôi là người khá dễ nói chuyện.
Tôn Thụy gật gật đầu đồng ý:
- Đó là đương nhiên, tôi vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của đội trưởng Dương. Trong công việc, không có người nào đáng tin hơn đội trưởng Dương cậu cả.
Tuy nhiên trong lòng y lại âm thầm suy nghĩ.
Lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ là đang cảnh cáo?
Hay là chỗ này có ai đó đắc tội với Dương Gian, cho nên hắn mới ngồi máy bay chạy đến đây để giết người? Ngay cả Lý Dương, người chuyên môn ngăn cửa đều đã mang đến.
Nếu thực sự có người nào đó bị Dương Gian để mắt đến, chắc chắn kẻ kia đã không thể nào chạy thoát được nữa.
Sau khi suy nghĩ một thoáng, Tôn Thụy lại vừa cười vừa nói:
- Đội trưởng Dương, chỗ này không phải là nơi nói chuyện. Đi, mời đội trưởng Dương đi qua chỗ tôi ngồi nghỉ ngơi một chút. Có chuyện gì thì đến lúc đó cậu cứ hỏi tôi, ở trong thành phố này, không có chuyện gì là tôi không biết.
Dương Gian cự tuyệt.
- Không, nếu được thì cậu cứ mang tôi đi dạo một vòng xung quanh thành phố là được.
Đúng là có một số chuyện hắn cần hỏi qua ý kiến của Tôn Thụy mới được.
Dù sao người ta cũng là người phụ trách của thành phố này từ rất lâu rồi. Hình như y chính là người phụ trách đời thứ nhất của thành phố. Không giống như thành phố Đại Xương, đến đời của Dương Gian đã là đời thứ ba rồi.
Tôn Thụy cười nói:
- Vậy cũng được, bên này tôi đã chuẩn bị sẵn xe, đội trưởng Dương, mời sang bên này.
- Vậy tôi cũng sẽ không khách khí nữa.
Dương Gian cũng không từ chối.
Nhưng ngay khi đi đến xe, hắn nhìn thấy Tôn Thụy đang chống gậy, bước đi có chút khập khiễng, liền nhịn không được hỏi:
- Chân của cậu có vấn đề à?
- Ha ha, không có vấn đề gì đâu, cũng chỉ là què thôi mà. Sao vậy, đội trưởng Dương. Có vẻ như cậu rất quan tâm đến chuyện này?
Dương Gian tùy tiện nói:
- Cũng không phải rất quan tâm đến, mà là trước kia tôi cũng có quen một người què.
- Sau đó thì sao?
- À, hắn ta chết rồi.
Tôn Thụy sững sờ một chút, sau đó đưa gậy cho người trợ lý, không còn bước đi như một người què nữa.
- Thực ra tôi cũng không phải là người quẻ, chỉ là đi đứng không được linh hoạt mà thôi. Vì thế bình thường tôi không muốn bước đi như này, vì thế mới làm ra một cây quải trượng để chống. Đội trưởng Dương, cậu đừng có hiểu lầm.
Vừa nói, y vừa đi lại một cách bình thường.
Dương Gian có thể quan sát được, cái chân kia của y đúng là không linh hoạt cho lắm, mỗi bước đi đều khá tốn sức, chứ không phải thực sự bị què.
- Nếu cậu cảm thấy chiếc chân này quá vô dụng thì cứ nói, tôi có thể tháo nó xuống và đổi cho cậu một đôi chân khác tốt hơn. Đương nhiên cậu phải tìm ra được đôi chân để thay thế.
Dương Gian cũng tỏ ra một chút thiện ý.
Dù sao cũng đến địa bàn của người ta, nên hắn không muốn nảy sinh xung đột với địa chủ ở chỗ này. Nói không chừng còn có lúc cần sự hỗ trợ của ý nữa.
Vì thế thái độ của Dương Gian cũng không thực sự quá ác liệt.
Đương nhiên, nếu người khác dám đến địa bàn của hắn, vậy thì Dương Gian chắc chắn sẽ không cho người ta sắc mặt dễ nhìn như này.
Tôn Thụy cười nói:
- Cách nói chuyện của đội trưởng Dương thật là hài hước. Tuy nhiên tôi vẫn cảm ơn vì lòng tốt của cậu. Chiếc chân này của tôi chỉ là không linh hoạt lắm thôi, tạm thời tôi còn chưa có ý định tháo nó xuống.
Lúc này, trong lòng của y có chút thấp thỏm không yên.
Có phải là Dương Gian đang nhìn trúng cặp chân này của y nên muốn lấy chúng xuống không vậy?
Một lát sau.
Dương Gian và Lý Dương đã nhìn thấy một chiếc xe sang trọng. Sau đó, dưới sự bảo vệ của đoàn xe bảo tiêu, chiếc xe dần dần đi vào trong khu vực thành thị.
Mức độ phồn hoa của thành thị này đã vượt qua thành phố Đại Xương.
Số lượng xe chạy ở trong thành phố là rất lớn, lượng người đi đường cũng rất đông.
So với bộ dạng thanh lãnh của thành phố Đại Xương khác một trời một vực. Tuy nhiên chuyện này là do tòa thành thị này chưa từng gặp phải chuyện linh dị. Có lẽ rất nhiều người sẽ phát hiện ra được điểm này cho nên mới có ý nghĩ di chuyển đến tòa thành thị này.
Dương Gian nhìn xung quanh, bình tĩnh nói:
- Thành phố này của cậu tốt hơn nhiều so với thành phố Đại Xương của tôi.
- May mắn, may mắn mà thôi.
Tôn Thụy nói:
- Nhờ ngày đó tổng bộ để cho tôi làm người phụ trách thành phố này tôi đã từ chối kịch liệt. Bởi vì thành phố này là một trong những thành phố quan trọng, chắc chắn sẽ xảy ra không ít việc. Nhưng mà chối không nổi, nên chỉ còn cách kiên trì. Tuy nhiên chỗ này lại không hề xảy ra bất cứ chuyện nào. Cùng thời kỳ với tôi có Phùng Toàn, hắn ta khá xui xẻo, vừa đảm nhiệm chức vụ tại thành phố Đại Xương không được bao lâu thì bị mất tích.
- Sau này tôi có nghe là hắn ta vẫn còn sống trở về, chỉ là lâu rồi không gặp, không biết hiện tại hắn ta như thế nào rồi?
Từ trong miệng của y có thể biết được, y và Phùng Toàn là một đám ngự quỷ nhân cùng thời kỳ với nhau.
Dương Gian nói:
- Anh ta rất tốt, không lâu nữa sẽ đến thành phố Đại Xương, trở thành đội viên của tôi.
Tôn Thụy kinh ngạc nói:
- Thật sao? Vậy thì tốt, Phùng Toàn chính là một trong những người rất có kinh nghiệm. Nếu trở thành thành viên trong đội ngũ của đội trưởng Dương, chắc chắn sau này cậu sẽ nhận được nhiều giúp đỡ từ cậu ta. Dù sao hắn ta cũng là quỷ vụ Phùng Toàn, chính là ngự quỷ nhân có quỷ vực.
Quỷ vụ cũng là một loại quỷ vực.
Chỉ là một loại hình thái khác mà thôi.
Nhưng xét ở một mức độ nào đó nó đương nhiên sẽ kém hơn mắt quỷ của Dương Gian. Dù thế nào đi nữa, số lượng ngự quỷ nhân có được quỷ vực cũng khá ít. Huống hồ gì Phùng Toàn còn khống chế hai con lệ quỷ.