Đoàn xe chạy băng băng trên đường phố của thành phố Đại Hán, không hề có mục đích nào cả, chỉ tùy tiện chạy vòng quanh. Bởi vì Dương Gian không yêu cầu xe chạy về chỗ nào hết, nên Tôn Thụy quyết định mang hắn đi dạo một vòng xung quanh thành phố. Dù sao ngắm phong cảnh của toàn bộ tòa thành phố này cũng là một việc không tệ.
Trên đường đi, hai người nói chuyện phiếm với nhau một vài câu, đồng thời cũng hiểu rõ một chút tình hình của nhau.
Tôn Thụy có thể chắc chắn, mục đích đến đây lần này của Dương Gian không phải là đến vì y.
Ngoài ra, y cũng có thể đoán ra được Dương Gian cũng không phải đến đây để giết người, cũng không phải xử lý chuyện linh dị. Bởi vì cách hành động của Dương Gian không hề cấp bách, rất kiên nhẫn, còn ngồi được ở trên xe để ngắm nhìn phong cảnh thành phố.
Sau khi loại trừ những khả năng kia, trong lòng Tôn Thụy nhẹ nhõm hơn không ít.
Y tự mình hiểu được, nếu phát sinh xung đột với Dương Gian, y sẽ không thể nào đấu lại mắt quỷ Dương Gian hết. Ngay cả Hội anh em cũng bị xử lý sạch vì liên quan đến chuyện của Dương Gian. Thậm chí là một vị đội trưởng, nhưng Khương Thượng Bạch cũng bị Dương Gian giết chết, nhưng không có ai dám đứng ra chỉ trích Dương Gian. Loại chuyện như vậy, dù ai nghe được cũng đều cảm thấy cực kỳ bất an.
Một khi bị Dương Gian để mắt đến, chắc chắn kết cục sẽ cực kỳ thảm.
"Trạng thái của hắn tốt đến lạ thường, không hề có dấu hiệu của lệ quỷ khôi phục, dù chỉ một chút cũng không. Với trạng thái này của hắn, việc sống sót trên một năm là không có vấn đề gì. Đúng là không thể tin nổi, rõ ràng đã đánh nhau một trận với Hội anh em, thế mà vẫn còn có thể duy trì loại trạng thái tốt như này. Nếu đổi lại là bất kỳ ai thì chắc chắn kẻ đó đã xuống mồ từ lâu rồi mới phải."
Tôn Thụy âm thầm quan sát, đồng thời nhịn không được mà cảm thấy có chút kinh hãi.
Cái giá phải trả khi sử dụng năng lực lệ quỷ của ngự quỷ nhân là cực kỳ lớn. Cho nên việc đánh nhau giữa ngự quỷ nhân là chuyện vô cùng ngu xuẩn. Có lẽ cậu có thể đánh thắng, nhưng chắc chắn không lời. Bởi vì con quỷ trong thân thể cậu có thể đòi mạng của cậu bất cứ lúc nào.
Cho nên bình thường ngự quỷ nhân đều tránh né những kẻ có địch ý, miễn cho lại xảy ra xung đột.
Cũng ví dụ như Phương Thế Minh và Diệp Chân, người của diễn đàn linh dị, hai bên không hề hợp nhau.
Vì thế một người ở phương bắc, một người ở phương nam, nước sông không phạm nước giếng.
- Có một số việc cậu có lẽ cần phải nói.
Dương Gian bất chợt thu hồi ảnh mắt, sau đó nhìn về phía Tôn Thụy ở đối diện.
Tôn Thụy lấy lại tinh thần, lập tức dò hỏi:
- Không biết đội trưởng Dương muốn tôi nói cái gì?
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Thành phố Đại Hán cũng không thực sự bình tĩnh như vẻ bề ngoài đúng không? Không phát sinh ra bất cứ chuyện linh dị nào? Tôi không tin tưởng vào những số liệu bên ngoài đó. Bởi vì có một số việc không thể nổi lên mặt nước. Mà cậu làm người phụ trách ở chỗ này lâu như vậy, chắc chắn sẽ biết được một số nơi không hợp tình hợp lý. Thử nói ra xem sao.
- Hi vọng giữa chúng ta có thể thẳng thắn một chút. Dù sao mục đích đến đây lần này của tôi cũng là vì điều tra một chút gì đó. Nếu hai bên có thể phối hợp với nhau, chúng ta sẽ giảm đi được rất nhiều phiền phức không cần thiết. Tránh xảy ra việc không vui vì chút chuyện nào đó bị giấu diếm.
- Dù sao đối với loại người như chúng ta, thời gian là thứ khá quý giá, không nên lãng phí chúng vào những lời phù phiếm.
Dương Gian nói:
- Nếu cậu chịu giúp tôi, tôi sẽ nể mặt cậu một chút. Thành phố Đại Hán và thành phố Đại Xương cách nhau không xa. Dù gì đi nữa có thêm một người hàng xóm đương nhiên là một chuyện tốt?
Ánh mắt Tôn Thụy khẽ động.
Y hiểu được ý tứ trong lời nói của Dương Gian. Đây chính là tiên lễ hậu binh. Mặc dù cách nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng có thể biểu đạt ý tứ một cách vô cùng rõ ràng.
Không dây dưa dài dòng, không lá mặt lá trái.
Chỉ là y vẫn không biết rõ mục đích chuyến đi này của Dương Gian và thái độ của hắn như nào. Cho nên ngay từ đầu tiên Tôn Thụy không thể nào quyết định chắc chắn được. Nhưng hôm nay y chủ động đến đón tiếp Dương Gian, cũng đang thể hiện thành ý, muốn lấy lòng, chứ không phải là không quan tâm đến.
- Thực ra tòa thành thị này vẫn có một số chuyện cổ quái xảy ra.
Tôn Thụy hút thuốc, tay còn lại khẽ vuốt cây gậy kia, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó.
- Chỉ là mọi chuyện không được tính là nghiêm trọng. Có lẽ nên nói là không nghiêm trọng đến mức phải ra tay xử lý. Nên tôi cũng không có để ý đến. Đương nhiên việc này cũng không phải là do tôi lười nhác, mà là tôi không thể nào điều tra ra được nguyên nhân. Dù sao tôi cũng không có quỷ vực, nên việc điều tra toàn bộ thành phố là một việc làm khá khó khăn.
Dương Gian cau mày nói:
- Chuyện cổ quái mà cậu nói là gì?
Tôn Thụy rít một hơi thuốc rồi nói:
- Cũng không phải là chuyện gì quá đặc biệt, chỉ là có người mất tích.
- Nhắc đến chuyện có người mất tích. Mỗi năm, ở trong các thành phố lớn đều xảy ra chuyện có người mất tích. Năm nào cũng có người mất tích, thậm chí là mười mấy người. Nhưng con số này mà so với mấy ngàn vạn dân trong thành phố Đại Hán thì không tính là gì. Thậm chí ngay cả việc lên tin tức cũng không có. Mặc dù có lòng muốn điều tra, nhưng không đủ manh mối, ngoài ra, thời gian mất tích cũng đã khá lâu, nên căn bản rất khó để kiểm chứng.
Dương Gian gật gật đầu, đồng ý với cách nói của Tôn Thụy.
Hàng năm bất cứ thành phố lớn nào của bất kỳ quốc gia nào đều có người mất tích.