Còn về việc những người đó vì sao lại bị mất tích và mất tích đi đâu, như thế nào rồi, thì có lẽ chỉ có trời mới biết. Bọn họ căn bản là không có cách nào để điều tra. Bởi vì người mất tích sẽ không đi báo cảnh sát, mà chờ đến khi có người nhận ra và báo, thì bọn họ đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để điều tra. Cuối cùng vì một số nguyên nhân cho nên những vụ án này phải trở thành một phần số liệu trong hồ sơ.
- Tôi đã phụ trách thành phố này trong một thời gian rất dài. Ban đầu, vụ án về những người mất tích không thuộc quyền quản lý của tôi. Tôi chỉ phụ trách xử lý các chuyện linh dị đặc thù. Nhưng ba bốn tháng trước, người trợ lý của tôi đã đem chuyện mất tích này đề thăng thành chuyện linh dị.
- Cấp bậc rất thấp, chỉ có cấp C, danh hiệu: Mất tích bí ẩn.
Tôn Thụy nói:
- Tôi cũng chưa gửi phần hồ sơ này đến cho tổng bộ, bởi vì chưa xác nhận được sự liên quan giữa nó và chuyện linh dị. Chỉ là mức độ nguy hại của nó đã đạt đến tiêu chuẩn của chuyện linh dị mà thôi. Nếu đội trưởng Dương cảm thấy hứng thú thì có thể xem qua.
Vừa nói y vừa lôi ra một túi hồ sơ và đưa cho Dương Gian.
Hiển nhiên là y đã có chuẩn bị từ trước.
Sau khi nhận lấy túi hồ sơ, Dương Gian lập tức mở ra xem, bên trong là danh sách cách nhân viên bị mất tích. Ngoài ra còn có một số thông tin liên quan.
Tôn Thụy mở miệng nói:
- Theo như phần tư liệu này, từ khi tôi chú ý đến việc mất tích của người dân bên trong thành phố, thì mỗi ngày có chừng mười người bị mất tích. Nếu nói một cách chuẩn xác hơn thì hẳn là chín người.
- Nếu một ngày bị mất tích chín người, thì có lẽ sẽ không là gì đối với một thành phố lớn như thành phố Đại Hán. Nhưng nếu ngày nào cũng như thế thì thực sự đáng sợ.
Dương Gian đọc qua hồ sơ một lượt, rồi hỏi:
- Cậu đã điều tra ra thứ gì chưa?
Tôn Thụy lắc đầu nói:
- Những người kia chỉ mất tích chứ không phải chết. Tôi đã hỏi qua người nhà của một số người bị mất tích rồi. Bọn họ vẫn còn liên lạc với nhau được, cho nên vụ án này rơi vào bế tắc. Bởi vì tôi không thể nào xác định được người kia là thực sự mất tích hay chỉ đi công tác đâu đó. Cũng chính vì chuyện này không thể xác định rõ ngay được, cho nên khiến cho người ta không coi đây là một vụ án mất tích được.
- Nhưng gần đây số lượng người báo cảnh sát càng ngày càng nhiều và tình huống của những trường hợp này đều giống nhau.
- Mất tích, liên lạc được, sau đó lại mất tích, cuối cùng là biến mất không thấy đâu nữa…Ngay cả thi thể, lịch trình di chuyển của người đó cũng không thể tìm ra. Đội trưởng Dương kinh nghiệm phong phú, hẳn có thể tìm ra được chút đầu mối gì đó chứ.
Dương Gian khép phần hồ sơ, chậm rãi nói:
- Khả năng cao chính là do chuyện linh dị.
Tôn Thụy gật đầu nói:
- Đúng thế, những người bị mất tích kia không thực sự mất tích. Tôi nghi ngờ bọn họ bị quỷ để mắt đến. Bọn họ sẽ không chết ngay lập tức, nhưng không thể sống quá lâu. Cho nên mới tạo thành hiện tượng kỳ quái như này. Rõ ràng mới ngày hôm trước còn có thể liên lạc mà ngày sau đã bị mất tích, không thấy đâu nữa.
- Cho dù tôi đã điều tra hết toàn bộ những nơi khả nghi nhất trong thành phố rồi, nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề.
- Có lẽ cậu nên đi qua chỗ này nhìn thử xem sao.
Dương Gian đưa điện thoại di động của hắn ra, trên màn hình là hướng dẫn chỉ đường đến một chỗ nào đó.
Tôn Thụy nhận lấy và nhìn xem, sau đó nói:
- Chỗ này tôi cũng kiểm tra qua rồi, chỉ là một con đường bình thường, không có gì kỳ quái cả.
Mỗi một ngày đi làm y đều chuyển một vòng xung quanh thành phố. Tính cho đến hiện tại, ngay cả y cũng không biết bản thân đi xung quanh thành phố này bao nhiêu vòng nữa. Cho nên y cực kỳ quen thuộc đối với những con đường ở trong thành phố.
Nơi mà Dương Gian đánh dấu là đường Kiến Thiết, là một trong những khu vực trung tâm thành phố, khá phồn hoa, náo nhiệt.
- Tôi chỉ truy tung theo một số manh mối đến đây mà thôi, còn liệu nó có thực sự có vấn đề hay không, tôi cũng không thể khẳng định. Phải đi qua đó kiểm tra trước đã rồi mới biết được.
Tôn Thụy lập tức phân phó cho tài xế.
- Tài xế, đi đến đường Kiến Thiết.
Sau đó y lại nói thêm:
- Nếu chỗ kia thật sự có vấn đề, tôi có thể chung tay xử lý nó cùng đội trưởng Dương. Dù sao thêm một người cũng là thêm một phần sức lực, đúng không?
Dương Gian trả lời.
- Nếu cậu đồng ý giúp đỡ thì đương nhiên là tốt rồi.
Hắn cũng hiểu được ý định của Tôn Thụy.
Nhân lúc hắn còn ở chỗ này để xử lý tai họa ngầm từ chuyện linh dị. Chuyện này đối với tất cả mọi người đều có chỗ tốt. Dù sao đi nữa, một khi chuyện linh dị kia bộc phát ra, thì người đầu tiên chống chọi với nó chắc chắn sẽ là Tôn Thụy. Hơn nữa lúc đó y còn phải xử lý một mình, mức độ khó khăn sẽ cao hơn.
Một lát sau.
Xe đã đến được đường Kiến Thiết.
Dương Gian quan sát tọa độ một chút, sau đó mở miệng nói:
- Đi về phía trước thêm một đoạn.
Tài xế lái xe rất ổn định, cũng khá quen thuộc đường sá chỗ này, nên tiến lên rất thuận lợi.
Ngay khi xe đi ngang qua một ngã tư, Dương Gian mới lên tiếng:
- Được rồi, dừng ở chỗ này đi.
Nói xong, hắn mở cửa và đi xuống xe.
Tôn Thụy, Lý Dương và mấy người bảo tiêu cũng nhao nhao xuống xe theo.
- Chính là chỗ này.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn một tòa Lạn Vĩ Lâu bị vứt bỏ ở phía đối diện.
Tôn Thụy cũng đứng chống gậy, nhìn về phía kia.
Y khẽ nhíu mày, bởi vì căn bản y không phát hiện ra bất cứ chỗ kỳ quái nào cả.
Chỉ là một toà Lạn Vĩ Lâu bình thường, thậm chí y cũng đã phái người qua đó điều tra rất nhiều lần rồi.