- Nửa tiếng, tôi cho cậu nửa tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó cậu phải đưa đến cho tôi toàn bộ tư liệu tương quan về tòa Lạn Vĩ Lâu này. Nếu không làm được thì tự động từ chức đi.
Ngay lúc này.
Ở phía đối diện của tòa Lạn Vĩ Lâu này, Tôn Thụy, người phụ trách của thành phố Đại Hán đang đứng yên tại chỗ. Khẽ gõ gõ chiếc gậy bằng vàng xuống đất, dùng giọng nói có chút nghiêm túc và uy nghiêm phân phó cho người trợ thủ ở bên cạnh.
- Vâng, tổng giám đốc Tôn, tôi sẽ đi làm ngày.
Trong lòng người trợ thủ khẽ run, không dám có chút khinh thường nào, vội vàng dùng điện thoại gọi điện cho các nhân viên liên quan.
Ở trước mặt của Dương Gian, Tôn Thụy tỏ ra rất khách khí. Nhưng đối với người khác, Tôn Thụy không còn như vậy nữa. Dù sao thì y cũng là một người đứng đầu của một tòa thành phố.
Sau đó, Tôn Thụy lại cười khẽ rồi nói:
- Đội trưởng Dương, có cần đi qua đó kiểm tra một chút không? Trước kia tôi cũng từng điều tra qua về tòa Lạn Vĩ Lâu này rồi, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra hết. Nếu có thì chắc chắn chỗ của tôi đã nhận được tin tức về phương diện này rồi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy hẳn là mấy tên thủ hạ của tôi làm việc không được cẩn thận cho lắm. Tôi tin đội trưởng Dương tự thân xuất mã chắc chắn sẽ có thu hoạch.
- Không cần vội, hiện tại đang là giữa trưa, chúng ta có nhiều thời gian, cứ từ từ mà điều tra.
Lúc này Dương Gian mới chậm rãi mở định vị của điện thoại di động.
Màn hình điện thoại lập tức biểu hiện tọa độ chỗ này.
So sánh một chút, không hề sai. Tòa Lạn Vĩ Lâu trước mắt này đang nằm trúng tọa độ được lưu lại trong tấm ván gỗ trên người của quỷ gõ cửa.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là suy đoán của Dương Gian không sai, mấy con số kia thực sự là tọa độ định vị, chứ không phải mang ý nghĩa khác.
"Tòa Lạn Vĩ Lâu này có bốn tầng, nhưng nếu tính luôn cả tầng cao nhất đang xây dở kia thì hẳn là năm tầng…"
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn ngẩng đầu nhìn lấy tòa Lạn Vĩ Lâu có vẻ cổ xưa này, trong đầu liền nhớ đến một đoạn tư liệu.
Đó là lúc hắn còn không biết đến sự tồn tại của chuyện linh dị, khi ấy hắn nhìn thấy một câu chuyện ma ở trên một diễn đàn.
Chính vì câu chuyện kia cho nên Dương Gian mới gặp phải nguyền rủa của quỷ gõ cửa, cuối cùng khiến nó bộc phát thành chuyện linh dị ở trường Thất Trung.
Đối với Dương Gian mà nói, ký ức này vẫn còn khá mới mẻ.
Một vị bác sĩ có nickname là Lôi Điện Pháp Vương đã đăng một bài viết, bảo là ông lão này chết vì té lầu.
Quỷ gõ cửa lại chết vì ngã lầu…
Trùng hợp hơn là độ cao mà ông lão kia ngã cũng là tầng năm.
Tòa Lạn Vĩ Lâu này cũng có năm tầng.
Như vậy tọa độ là đúng, số tầng Lạn Vĩ Lâu cũng đúng.
Nói cách khác, vị Lôi Điện Pháp Vương kia chính là một người bác sĩ của thành phố Đại Hán. Lúc đầu chuyện linh dị của quỷ gõ cửa cũng phát sinh ở đây. Chỉ là lúc đó quỷ gõ cửa chỉ mới khôi phục, sau khi giết chết người tên là Lôi Điện Pháp Vương liền rời đi. Cho nên người phụ trách tòa thành thị này lúc đó là Tôn Thụy sẽ không có cách nào điều tra rõ ràng.
Dù sao quỷ gõ cửa cũng có được quỷ vực, đồng thời quỷ cũng mang theo quỷ nô "Lôi Điện Pháp Vương" rời đi, nên không còn manh mối để điều tra nữa. Cuối cùng, do Dương Gian đụng phải nguyền rủa nên nó đã tiến về thành phố Đại Xương.
Kết quả là Chu Chính, người phụ trách của thành phố Đại Xương lúc đó khá xui xẻo, đụng phải quỷ gõ cửa, chết ở trong trường học. Sau đó lệ quỷ trong người hắn ta khôi phục lại, quỷ anh xuất hiện.
"Cho nên, ông lão kia, khả năng chính là một vị ngự quỷ nhân từ thời dân quốc sống sót đến hiện tại. Nhưng nửa năm trước đã ngã từ tầng năm của tòa nhà rách nát này xuống và chết đi?"
Dương Gian xâu chuỗi toàn bộ chi tiết và manh mối lại với nhau, hình thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Người, chuyện linh dị, địa điểm… Toàn bộ đều đúng.
Lúc này, Dương Gian bình tĩnh nói:
- Những người không liên quan đều lưu lại bên này. Mặt khác cách ly hết toàn bộ khu vực xung quanh, tính từ con đường này đến bên kia, cách lý hết. Bất cứ ai cũng không được phép tiến vào. Cho mấy người một chút thời gian để sơ tán người dân. Khi nào tôi mở miệng, thì mới được phép dỡ bỏ cảnh giới.
Tôn Thụy sững sờ một chút, sau đó ra hiệu cho cấp dưới và nói:
- Cứ làm theo những gì đội trưởng Dương nói đi.
Dương Gian lại chỉ tay vào một tòa khách sạn cách đó không xa và nói:
- Tòa khách sạn này, trực tiếp trưng dụng. Mặt khác, bên kia, bên kia, còn có tòa nhà cao tầng này, toàn bộ đều phải bố trí nhân viên quan sát. Tốt nhất là phái thêm mấy tay bắn tỉa. Bất cứ người nào lén lút vượt qua đường cảnh giới, sẽ cảnh cáo và báo cáo lên trên. Đồng thời có thể bắn chết nếu cần.
Tôn Thụy trầm giọng nói:
- Đội trưởng Dương, có nghiêm trọng như vậy không?
- Cứ làm theo lời tôi nói đi. Đoạn thời gian này cậu quá thong thả. Nếu xác nhận được chỗ này có liên quan đến chuyện linh dị, thì nó sẽ còn khủng bố hơn những gì cậu nghĩ. Tôi chỉ phong tỏa một con đường là đã coi như khá bảo thủ rồi. Nếu đổi lại là thành phố Đại Xương của tôi, ít nhất tôi cũng phải phong tỏa từ ba con đường trở lên.
Dương Gian nói:
- Tôi sẽ nói cho cậu biết một chút.
- Cậu có biết đến chuyện linh dị của quỷ gõ cửa không?
Tôn Thụy khẽ gật đầu nói:
- Số lượng chuyện linh dị được đánh giá cấp A ở trong nước không nhiều, nên khi đọc hồ sơ tôi đương nhiên có đọc qua về chuyện linh dị của quỷ gõ cửa. Nghe nói đội trưởng Dương cũng vì chuyện linh dị này mới trở thành ngự quỷ nhân. Đồng thời lần thứ nhất nó xuất hiện đã tạo ra thương vong rất lớn.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Quỷ gõ cửa không phải là quỷ thực sự, ông lão là một vị ngự quỷ nhân. Sau khi lão chết, lệ quỷ khôi phục mới trở thành chuyện linh dị của quỷ gõ cửa. Tôi đã điều tra theo manh mối này rất lâu rồi, ngay cả cháu của quỷ gõ cửa cũng đã tìm ra, đã được kiểm chứng, không hề sai. Mà nơi quỷ gõ cửa chết đi chính là phía dưới tòa Lạn Vĩ Lâu này.
- Có người nói, ông lão ngã lầu mà chết.