Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1517 - Chương 1518: Bất Thường

Chương 1518: Bất Thường

- Cậu cảm thấy đây có phải là một câu chuyện cười không? Vừa mới khôi phục đã là một chuyện linh dị cấp A, là ngự quỷ nhân có được quỷ vực, vậy mà lại chết vì ngã lầu.

- Lời cậu nói là thật?

Tôn Thụy chần chờ một chút, cảm thấy quá kinh ngạc:

- Khoan, nếu người này là ngự quỷ nhân, vậy thì vì sao trong tổng bộ lại không có hồ sơ? Bộ hồ sơ về quỷ gõ cửa chính là do cậu mới thành lập, còn trước đó hoàn toàn không có thông tin về người này.

Dương Gian nói:

- Tuổi tác của lão còn lâu hơn so với tổng bộ, thậm chí còn có thể ngược dòng tìm hiểu về thời kỳ dân quốc. Cậu cảm thấy tổng bộ có hồ sơ của người như này hay sao?

- Lần này tôi đến đây cũng là vì điều tra bí mật này, cho nên mới tiết lộ cho cậu biết một ít về chuyện này. Dù sao cậu cũng là người phụ trách của thành phố Đại Hán. Nếu chỗ này mà xảy ra chuyện, thì cũng không thể che giấu được khỏi tai mắt của cậu. Chi bằng nói ra cho cậu biết, để bày tỏ thành ý của tôi luôn.

- Ý cậu chính là… Ông lão quỷ gõ cửa kia chính là một vị ngự quỷ nhân thời dân quốc sống đến giờ?

Tôn Thụy bị mấy lời này của Dương Gian khiến cho chấn kinh.

Bình thường, một vị ngự quỷ nhân có thể sống được mấy năm đã coi như rất lợi hại.

Chứ chưa nói chi đến việc sống mấy chục năm.

Nếu chuyện này mà là thật, như vậy chuyện linh dị này đúng là có thể để cho người ta ngược dòng tìm hiểu về mấy trăm năm trước.

Nghĩ tới đây, Tôn Thụy không khỏi có cảm giác toát mồ hôi hột.

Chuyện này đại biểu cho cái gì ở phía sau thì trong lòng y vẫn hiểu được một chút.

Dương Gian nói:

- Tôi vẫn chưa thể khẳng định, chuyện này còn cần điều tra thêm. Nhưng bất kể là gì, chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với những gì cậu tưởng tượng. Nên tôi hi vọng cậu làm việc cẩn thận hơn một chút, vả lại, không phải chúng ta đang điều tra về vụ án người mất tích hay sao? Tôi cảm thấy những người mất tích kia có liên quan đến tòa Lạn Vĩ Lâu này.

- Việc để cậu di dời và cách ly xung quanh là vì đảm bảo an toàn. Bởi vì một khi chỗ này xảy ra chuyện, xung quanh đây chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

- Nói có lý.

Tôn Thụy sờ sờ cây gậy vàng ở trong tay, một loại cảm giác bất an dần dần phóng đại ở trong lòng y.

Trên thực tế y cũng cảm giác được, gần đây số lượng vụ án mất tích đang càng ngày càng nhiều, tần suất cũng càng lúc càng nhanh.

Nếu không y cũng sẽ không coi việc mất tích này là một chuyện linh dị.

Những số liệu kỳ quái, không tầm thường này đã chứng minh rõ. Bởi vì đây chính là một loại điềm báo cho chuyện linh dị phát sinh. Chỉ là hiện tại nó còn chưa thực sự bộc phát nên không thể tìm hiểu rõ. Nếu như lời kết luận của Dương Gian không có vấn đề gì, thì tòa Lạn Vĩ Lâu này sẽ là địa điểm chuyện linh dị bộc phát ở trong thành phố Đại Hán.

- Làm theo lời của đội trưởng Dương đi.

Tôn Thụy lại gọi một người trợ lý khác đến và phân phó công việc.

- Giám sát xung quanh chỗ này 24/24, không có mệnh lệnh của tôi và đội trưởng Dương, bất cứ ai cũng không được phép đến gần. Mặt khác, phạm vi cảnh giới tăng lên gấp hai.

Y đã đồng ý cách làm của Dương Gian, đồng thời còn tăng cường khu vực cách ly.

Đây chính là quyền lợi và địa vị của một người phụ trách.

Chỉ cần y muốn, dù không có chứng cớ gì, cũng không cần sự đồng ý của bất cứ ai, y đều có thể phong tỏa một khu vực. Thậm chí còn có thể tiến hành bố trí một số thứ, mà không một ai dám cản.

Tôn Thụy nói:

- Trước đó tôi cũng đã từng diễn luyện qua việc này một số lần rồi. Trong vòng ba giờ, chỗ này sẽ được thanh lý sạch sẽ.

Dương Gian nói:

- Vậy ba giờ sau chúng ta sẽ hành động. Hiện tại mọi chuyện vẫn đang rất bình tĩnh, chúng ta không nhất thiết phải phá vỡ nó.

Mặc dù Lạn Vĩ Lâu đang nằm ở trước mắt, nhưng hắn cũng không vội vàng hành động.

Dương Gian nói:

- Lý Dương, chúng ta qua bên phía khách sạn bên kia nghỉ ngơi trước. Chờ Tôn Thụy làm xong mọi thứ lại hành động. Cũng không cần thiết phải vội vào lúc này.

Lý Dương gật gật đầu.

- Vâng, đội trưởng Dương.

Dương Gian không nói nhiều nữa, chỉ xác theo túi hành lý đi về phía khách sạn.

Đi vào bên trong khách sạn, hắn chọn một căn phòng ở tầng giữa, mặt quay về phía tòa Lạn Vĩ Lâu. Thông qua cửa sổ thủy tinh, hắn có thể quan sát rõ toàn bộ tình huống ở bên này.

Giờ phút này, tâm trạng của Tôn Thụy không được tốt cho lắm. Y bắt đầu cố hết sức để sắp xếp nhân thủ đi phong tỏa khu vực này. 0

Bởi vì con đường này nằm trong khu vực phồn hoa nhất, nên số lượng người qua lại không ít. Việc phong tỏa trực tiếp như này gặp phải không ít lực cản, nhưng toàn bộ đều chỉ là chậm trễ thêm một chút thời gian mà thôi, chứ cũng không có gì nhiều.

Khoảng chừng hơn bốn giờ chiều, gần năm giờ gì đó, toàn bộ con đường này mới hoàn toàn bị phong tỏa.

Toàn bộ những chỗ khác đều đã được sắp xếp nhân viên quan sát, thậm chí còn lắp thêm một loạt các camera giám sát tạm thời.

Mà ở bên trong trong khách sạn.

Dương Gian cũng không hề nhàn rỗi, hắn cũng đang chuẩn bị cho mọi thứ. Lần này hắn làm việc rất quả quyết, trực tiếp lấy ra hai món đồ sứ đặt ở trong góc.

Hắn đưa tay và nói:

- Đưa chứng minh nhân dân đây cho tôi.

Lý Dương hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn đưa chứng minh nhân dân vừa mới làm cách đây không lâu cho Dương Gian.

Dương Gian bỏ chứng minh của hắn và của Lý Dương vào hai món đồ sứ.

Ngay khi hắn hoàn thành động tác kia, ánh đèn bên trong phòng khẽ lấp lóe một chút.

"Có gì đó không thích hợp."

Sắc mặt Lý Dương khẽ động, hắn ta cảm giác được một cỗ khí tức âm lãnh đang bao phủ trên người.

Dương Gian nói:

- Đây là một món đồ linh dị tôi lấy được trong chuyến đi Nhật, gọi là quỷ sứ. Nó lợi dụng một số đồ vật thường dùng bên người để làm môi giới, thứ này có thể bảo vệ cậu đến khi nào nó bị vỡ vụn thì mới thôi. Mặc dù công hiệu của nó không bằng quỷ nến, nhưng lại tiện lợi hơn nhiều. Khi không gặp phải quỷ tập kích, thứ này cũng đều bảo vệ cậu.

Bình Luận (0)
Comment