- Còn việc liệu nó có tác dụng phụ gì hay không thì tôi không biết. Nhưng hiện tại chẳng thể quản được nhiều như vậy, an toàn là trên hết.
Lý Dương cảm kích nói:
- Cảm ơn anh, đội trưởng Dương.
Dương Gian nói:
- Dù sao chỗ này cũng chính là nơi quỷ gõ cửa chết, nên tôi không thể nào dự đoán chính xác là sẽ có chuyện gì xảy ra. Chỉ còn cách chuẩn bị mọi thứ thật đầy đủ. Đương nhiên, cũng có thể là do tôi quá cẩn thận, hi vọng sẽ không dùng đến những thứ này.
Lý Dương âm thầm khâm phục.
Đây chính là tác phong làm việc của ngự quỷ nhân đỉnh phong, nhân vật cấp đội trưởng, nhìn qua thì thấy rất lỗ mãng, nhưng mỗi khi bắt đầu hành sự thì lại cẩn thận hơn bất cứ ai khác.
Có thể sống sót đến hiện tại cũng không phải là do vận may.
Ngoại trừ cái này ra, trong tay Dương Gian còn có một con búp bê thế mạng.
Thứ này hắn chỉ dùng trong những thời điểm then chốt, dùng để phòng ngừa vạn nhất.
Ngay khi bọn hắn chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, người của Tôn Thụy lại gõ cửa. Ở bên ngoài vang lên một giọng nói.
- Đội trưởng Dương, tổng giám đốc Tôn của chúng tôi mời hai vị xuống dưới lầu gặp mặt.
- Xem ra bên phía Tôn Thụy cũng đã làm xong xuôi.
Dương Gian nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lúc này toàn bộ xe cộ, người đi đường đã biến mất, mọi thứ trở nên trống rỗng.
Một số chỗ khá cao đều đã được an bài nhân viên quan sát, thậm chí còn có một vài tay bắn tỉa.
Tuy nhiên lúc này, sắc trời trở nên tối nhạt.
Bởi vì hiện tại đang là mùa đông, nên trời tối rất nhanh, mới hơn năm giờ chiều mà trời đã mờ tối.
Đối với Dương Gian mà nói, ban đêm không có bất cứ ảnh hưởng nào. Nhưng đối với người mới và những người bình thường, có lẽ ban đêm sẽ là một loại áp lực tâm lý.
- Đi thôi, nên hành động.
Dương Gian cũng không lập tức mang Lý Dương rời đi, mà ngay khi ra ngoài, hắn dặn dò với người kia:
- Điều mấy người đến canh giữ căn phòng kia, không cho phép bất cứ ai đi vào trong.
Người kia lập tức nói:
- Vâng, đội trưởng Dương.
Hắn cũng không muốn hai bức tượng sứ ở bên trong lại bị ai đó đánh nát một cách vô duyên vô cớ.
Ngay khi hắn đi đến đại sảnh của khách sạn, đã nhìn thấy Tôn Thụy ngồi hút thuốc chờ trên ghế sô pha. Sắc mặt như người bệnh sắp chết kia của y đang tỏ ra khá âm trầm. Xung quanh không có ai, chỉ có một vài vị bảo tiêu đứng ở ngoài cửa.
Tôn Thụy nhìn thấy Dương Gian bước ra khỏi thang máy, sắc mặt âm trầm liền thay đổi, nở một nụ cười chào hỏi:
- Ha ha, đã để đội trưởng Dương phải chờ lâu rồi. Nhưng gặp chút lực cản, nên hơi tốn thời gian một chút, thành thật xin lỗi.
Dương Gian nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, tôi không muốn lãng phí thêm thời gian, bắt đầu hành động đi.
Tôn Thụy chống gậy đứng dậy, cười nói:
- Đương nhiên rồi, tôi đang chờ đội trưởng Dương dẫn đội đây. Lâu rồi không gặp phải chuyện linh dị, nên khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Dương Gian nói:
- Nếu xảy ra chuyện, cậu chắc chắn sẽ không khẩn trương?
Tôn Thụy lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
- Không thể, càng sống mọi thứ càng tệ. Trước kia không sợ trời không sợ đất. Thế mà sống an nhàn một đoạn thời gian đã cảm thấy càng ngày càng sợ chết.
- Đổi từ giàu sang nghèo là rất khó.
Dương Gian cũng không để ý đến lời cảm khái của y, chỉ vừa đi vừa nói:
- Hi vọng tất cả đều là do tôi quá nhạy cảm. Tôi cũng không thể khẳng định chỗ này nhất định có vấn đề.
Tôn Thụy nói:
- Nếu tất cả mọi thứ đều bình an vô sự thì tốt, tôi cũng không sợ toàn bộ công giày vò ngày hôm nay bị uổng.
Dương Gian bỗng dưng nói thêm một câu.
- Nếu đã là do tôi dẫn đội, vậy toàn bộ hành động phải nghe theo mệnh lệnh của tôi. Cậu có ý kiến gì không?
Tôn Thụy lắc đầu cười cười:
- Không có ý kiến gì, một chút ý kiến cũng không. Nếu ngay cả đội trưởng Dương dẫn đội mà tôi còn không tin thì tôi còn có thể tin tưởng được ai nữa đây.
Y không ngừng vuốt mông ngựa, nhưng nguyên nhân thực sự là do y không thể nào đánh thắng được Dương Gian.
Nếu hai bên nảy sinh xung đột, vậy Dương Gian tuyệt đối sẽ không chút do dự mà ra tay xử lý y.
Nếu đã như vậy thì vì cái gì lại không an phận phối hợp hành động đây?
Tôn Thụy cũng không cho rằng bản thân còn có thể lợi hại hơn đám người kia của Hội an hem. Dù sao y cũng chỉ là một vị ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ mà thôi. Còn Dương Gian ở trước mắt lại khống chế những ba con.
Thực lực giữa hai bên chênh lệch không hề ít.
“Răng rắc.”
Một tiếng đứt gãy của kim loại vang lên, xích sắt ở trên tường vây cửa chính của tòa Lạn Vĩ Lâu này bị chém đứt. Cánh cửa loang lổ, đầy vết gỉ đã được mở ra.
Đống đèn pha ở phụ cận đã mở hết công suất, chiếu rọi vào trong tòa nhà này, khiến cho không gian tối tăm bị xua đi sạch sẽ. Có thể nói, hiện tại chỗ này còn sáng hơn cả ban ngày. Ngoại trừ cái này ra, xung quanh đã sắp xếp xong người cảnh giới. Từ giờ trở đi, trừ ba người Dương Gian, Lý Dương, Tôn Thụy ra, không còn bất cứ một ai khác tiến vào bên trong chỗ này nữa.
Một người nhân viên lập tức báo cáo.
- Tổng giám đốc Tôn, đã xác nhận xong, bên trong không còn một ai khác.
- Tốt lắm, mấy người phụ trách canh gác ở xung quanh. Mọi chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng tôi xử lý là được rồi. Nhớ kỹ, bất kỳ ai cũng không được phép vượt qua tường vây này. Bất cứ mệnh lệnh nào nhận được bằng điện thoại hay bằng bất cứ một thứ gì đó mà không phải do chính miệng của tôi nói thì không được tin. Còn nữa, mấy người đừng có quên lời mà đội trưởng Dương phân phó lúc trước.
Tôn Thụy trầm giọng nói:
- Không có sự cho phép, bất cứ ai xông vào chỗ này, không nghe cảnh cáo, đều có thể lập tức xử lý. Tôi không muốn có bất cứ chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra.
- Tổng giám đốc Tôn, ngài cứ yên tâm, chúng tôi cam đoan làm được chuyện này.
Tôn Thụy gật gật đầu, ra hiệu cho người kia rời đi. Sau đó nói:
- Đội trưởng Dương, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Mời!
Dương Gian cũng không khách khí, nhanh chân đi vào, hai người Lý Dương và Tôn Thụy đi theo ở phía sau.
Ở gần Lạn Vĩ Lâu có một mảnh đất trống, cỏ dại mọc rậm rập, chống chất từng đống rác rưởi, do nhiều năm rồi không được thanh lý.
Hắn chỉ nhìn qua xung quanh một chút, sau đó đi thẳng đến cạnh tòa Lạn Vĩ Lâu.
- Lúc trước vì ngăn ngừa một ít phiền phức không cần thiết, nên tôi đã bỏ tiền ra mua lại tòa nhà này. Hiện tại nó đã là tài sản cá nhân của tôi, đội trưởng Dương muốn xử lý như thế nào thì cứ tùy ý.
Tôn Thụy chống gậy, khập khiễng đi theo ở phía sau, đồng thời nhắc nhở cho Dương Gian biết.
Chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, y đã làm hết tất cả những chuyện có thể làm.
Tuy nhiên phần lớn thời gian vẫn là đọc hồ sơ tư liệu của Dương Gian.
Riêng trận đánh nhau giữa hắn và Hội anh em, Dương Gian đã khiến cho tòa cao ốc Bình An biến mất mấy tầng.
Nói cách khác, quỷ vực của Dương Gian đã có năng lực can thiệp vào hiện thực.