Đây là một chuyện khá đáng sợ.
Dương Gian nhịn không được phải tán thưởng một câu.
- Cách làm việc của cậu còn cẩn thận hơn tôi tưởng. Xem ra việc tổng bộ điều cậu về đây làm người phụ trách của tòa thành thị này cũng không phải là không có nguyên nhân.
Tôn Thụy cười nói:
- May mắn, may mắn thôi.
- Đúng rồi, cậu có biết một người tên là Bùi Đông không?
Dương Gian bất chợt nhắc đến một cái tên tương đối xa lạ.
Ánh mắt Tôn Thụy khẽ động:
- Bùi Đông? Có quen biết, sao có thể không biết chứ, tên này và tôi là người phụ trách cùng thời với nhau mà. Nhưng nghe nói hắn ta đã chết rồi.
- Tên kia còn chưa chết. Hắn ta gặp phải nguyền rủa của một chiếc đồng hồ quả lắc, vì giải trừ nguyền rủa, tên này tập kích Phùng Toàn. Nếu như sau này cậu có tin tức của hắn ta thì cứ báo cho tôi một tiếng. Tôi sẽ ra tay xử lý tên này.
Vừa nói, Dương Gian vừa tiến vào bên trong Lạn Vĩ Lâu.
Bên trong tòa nhà khá u ám và ẩm ướt. Trong không khí tràn ngập một mùi ẩm mốc, trên mặt đất còn có rất nhiều vũng nước đọng. Mặc dù đèn pha bên ngoài đã chiếu hết công suất, nhưng trong chỗ này vẫn có một số nơi không thể chiếu đến. Nương theo sự xuất hiện của ba người, là từng tiếng bước chân xuất hiện trống rỗng, quanh quẩn ở trong tòa nhà. Khiến cho người ta cảm thấy được một loại cảm giác áp bức, không nói nên lời.
- Nhất định, nhất định rồi.
Tôn Thụy ngượng ngùng cười một tiếng.
Nhưng trong lòng y cũng hiểu, đây là lời cảnh cáo của Dương Gian dành cho y. Đừng có làm loạn, nếu không hắn sẽ không chút do dự mà ra tay xử lý y.
Chuyện của Bùi Đông chẳng qua là một cái lý do mà thôi, ý tứ của câu nói không nằm trong lời nói.
Tuy nhiên, càng là như vậy, Tôn Thụy lại càng cảm thấy yên tâm hơn. Bởi vì điều này chứng tỏ hiện tại Dương Gian cũng không có bất cứ ý kiến nào đối với y. Chỉ là đang đề phòng y một chút mà thôi.
Lý Dương nhỏ giọng nói:
- Chỗ này không có bất cứ cánh cửa nào. Đội trưởng Dương, có vẻ như tác dụng của tôi hầu như bằng không rồi.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Kiểu gì cũng sẽ có cửa, cậu không cần phải lo lắng, cứ nghe theo mệnh lệnh của tôi là được.
Lý Dương gật gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Ba người lộ ra vẻ khá trầm mặc, Dương Gian đi ở phía trước. Bên trong hoàn cảnh hơi tối tăm, mắt quỷ của hắn có thể nhìn thấy hết toàn bộ mọi thứ. Bất cứ thứ gì, dù có nằm ở trong góc khuất cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Mặc dù ở bên trong tòa Lạn Vĩ Lâu này khá ẩm ướt, hơi u ám, nhưng lại không có bất cứ vấn đề gì.
Trên thực tế chuyện này cũng nằm trong dự tính của hắn.
Nếu có thể tìm ra vấn đề một cách dễ dàng như vậy thì tòa nhà này cũng không thể xây dựng lên cao như vậy rồi mới bị bỏ hoang.
Bởi vì khi bắt đầu khởi công xây dựng, ở trên công trường sẽ có rất nhiều người, nên khó có điều gì mà người ta bỏ qua lâu như vậy được.
Tôn Thụy nói:
- Rất bình thường đúng không? Tôi đã điều tra hết toàn bộ tư liệu về tòa nhà này rồi. Ngoại trừ thời điểm xây dựng có mấy người công nhân bị ngã chết ra, ở bên trong công trường cũng không hề xuất hiện chuyện gì cổ quái nữa. Mặt khác, trước khi bắt đầu hành động, tôi cũng đã cho người đi điều tra qua rồi.
Dương Gian dừng lại hỏi:
- Cậu đã cho người đi xem xét qua?
Tôn Thụy gật đầu nói:
- Đương nhiên.
- Nếu người bình thường có thể tìm ra được vấn đề, thì còn cần loại người như chúng ta làm cái gì chứ.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, đột nhiên đưa tay chụp một cái vào vách tường.
Bàn tay màu đen kia của hắn đột nhiên chui vào trong vách tường một cách đầy quỷ dị. Đến khi hắn thu tay lại, ở trong lòng bàn tay đã có thêm một thứ.
- Nhìn xem, đây là thứ gì?
Ở trong tay của Dương Gian là một chiếc nhẫn màu vàng óng.
Lý Dương hơi giật mình.
- Nhẫn vàng? Nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở bên trong vách tường? Chẳng lẽ lúc xây dựng có người công nhân nào đó không cẩn thận nên bỏ quên?
- Không cẩn thận bỏ quên?
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhếch, đi đến một chỗ khác, ngồi xổm xuống, sau đó lại đưa tay chụp vào trong nền đất xi măng.
Một chiếc dây chuyền của nữ được hắn lấy ra.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên trên.
Một cái vòng tay đời cũ bằng vàng đột nhiên rơi từ trần nhà xuống.
Dương Gian nói:
- Còn cần tôi lấy ra thêm mấy món không?
Khuôn mặt bệnh trạng của Tôn Thụy trở nên âm trầm:
- Vàng không bị lực lượng linh dị ảnh hưởng, nên người mất tích chỉ bị mất tích thân thể người, còn vàng đeo trên người sẽ bị lưu lại… Chỗ này chính là nơi mất tích, toàn bộ những người kia từng đến chỗ này.
- Cho nên, trong tòa nhà Lạn Vĩ Lâu này chắc chắn có quỷ.
Y khẽ sờ sờ cây gậy, sau đó đưa ra suy đoán dựa vào mấy manh mối kia.
Sắc mặt Lý Dương thay đổi, dường như hắn ta không thể tưởng tượng ra được tình cảnh khi có một con lệ quỷ ở bên trong tòa nhà Lạn Vĩ Lâu này sẽ như thế nào.
Dương Gian tiện tay ném chiếc nhẫn vàng xuống, phát ra tiếng leng keng. Sau đó hắn chậm rãi nói:
- Sai rồi, quỷ không ở bên trong tòa Lạn Vĩ Lâu này. Mà chỉ là trùng hợp, tòa Lạn Vĩ Lâu này xây ở một nơi không nên xây mà thôi.
Tôn Thụy hỏi:
- Vì sao lại nói như vậy?
Dương Gian quay lại, sau đó nói:
- Trước kia tôi từng có một suy đoán, khả năng toàn bộ lệ quỷ trên thế giới đều được thẩm thấu từ một quỷ vực nào đó để đến thực tế. Chứ nó cũng không phải xuất hiện một cách trống rỗng. Nếu quỷ vực kia đang liên tục duy trì, nó cũng chỉ chồng chéo với hiện thực, chứ không xuất hiện ở trong hiện thực.
- Cũng giống như hai ngọn đèn pha đồng thời chiếu vào một chỗ vậy. Hai luồng ánh sáng kia chồng chéo lên nhau. Nhưng không hề ảnh hưởng đến nhau.
- Cho nên tòa nhà nãy cũng đang cùng giao thoa với một cái quỷ vực nào đó. Mặc dù nó không chịu ảnh hưởng gì, nhưng nếu bên trong quỷ vực kia có lệ quỷ. Con quỷ kia chắc chắn sẽ có thể ảnh hưởng đến thực tế. Đồng thời nó sẽ dần dần thẩm thấu ra ngoài. Có lẽ đó chính là lý do vì sao tòa Lạn Vĩ Lâu này luôn xuất hiện sự cố, không thể xây dựng xong.