Dương Gian dừng chân, lúc này hắn đã đi ra bên ngoài tòa Lạn Vĩ Lâu.
Lý Dương nhịn không được cảm thán:
- Đúng là một suy đoán điên rồ.
Tôn Thụy chống gậy đứng yên tại chỗ, chậm rãi hỏi:
- Cho nên, đội trưởng Dương, tiếp theo cậu định làm gì?
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Quỷ vực có thể ngăn cách với thực tế đúng là không sai. Nhưng nếu người khác cũng có được quỷ vực. Vậy người kia sẽ có thể dựa theo lực lượng linh dị để xâm nhập vào bên trong.
- Hiện tại tôi sẽ cho hai người chứng kiến được bộ dáng thực sự của tòa Lạn Vĩ Lâu này.
Nói xong.
Hắn đột nhiên mở mắt quỷ.
Trong nháy mắt, toàn bộ không gian xung quanh liền bị nhuộm một màu đỏ tươi. Ánh đèn pha chiếu ở gần đó cũng biến thành màu đỏ đậm. Còn tòa cao ốc ở trước mắt đã bị ánh sáng màu đỏ đậm bao trùm.
Tuy nhiên chưa dừng lại ở đó.
Mắt quỷ của Dương Gian bắt đầu chồng lên nhau.
Lần này là mở ra quỷ vực tầng thứ ba.
Tòa cao ốc ở trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, rồi dần dần biến mất.
"Tòa cao ốc biến mất?"
Tôn Thụy bất an nắm chặt gây gậy ở trong tay.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Còn chưa đủ.
Quỷ vực tầng thứ tư xuất hiện.
Đúng lúc này, một chuyện không thể tưởng tượng đã phát sinh.
Khu vực tòa nhà Lạn Vĩ Lâu bị biến mất kia đột nhiên xuất hiện một tòa nhà cũ kỹ. Tòa nhà này cao chừng năm sáu tầng gì đó, phong cách kiến trúc cũng không thuộc thời cần đại, mà là thời dân quốc. Tòa nhà này khá tối tăm, âm trầm, giống như bị bao phủ ở bên trong một tầng sương mù vậy. Người khác chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của nó mà không thể nào nhìn rõ ràng, giống như là ảo ảnh vậy.
Tôn Thụy trợn tròn hai mắt.
- Đây là một tòa nhà từ thời kỳ dân quốc.
Suy đoán của Dương Gian là chính xác, nguyên nhân khiến cho tòa Lạn Vĩ Lâu này không thể xây nổi là vì nó trùng với một chỗ quỷ dị như này.
"Ngay cả bốn tầng quỷ vực cũng không thể xâm nhập vào bên trong tòa nhà này? Phải năm tầng quỷ vực mới có thể xâm nhập. Quỷ vực của thứ này đã sánh ngang với cấp bậc của quan tài quỷ. Nếu chỗ này có quỷ, chắc chắn nó sẽ cực kỳ nguy hiểm."
Ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, trong lòng đang do dự.
- Tôn Thụy, Lý Dương, hai người chuẩn bị sẵn sàng đi. Nếu quỷ vực của tôi lại sâu thêm một tầng, chúng ta sẽ có thể xâm nhập vào bên trong tòa nhà này. Tôi có thể cảm giác được, ở bên trong tòa nhà thời dân quốc này chắc chắn có lệ quỷ.
- Trời ạ? Không phải chứ, thật sự phải đi vào hay sao? Đội trưởng Dương, có nên suy nghĩ lại một chút không?
Trong nháy mắt, Tôn Thụy cảm thấy toàn bộ lông tơ đều dựng ngược.
Đi vào bên trong cái thứ kiến trúc cũ kỹ mà quỷ dị này thì liệu có còn sống mà đi ra không?
Ngay khi Dương Gian đưa ra lời nhắc nhở, cũng có nghĩa là hắn đã đưa ra được quyết định.
Mở ra quỷ vực tầng thứ năm.
Trong nháy mắt.
Thế giới màu đỏ và tòa kiến trúc thời dân quốc được bao phủ trong sương mù đụng vào nhau.
Quỷ vực của Dương Gian bắt đầu xâm nhập, trực tiếp xé rách lớp sương mù. Khung cảnh hư ảo vừa nãy lập tức xuất hiện ra trước mặt đám người.
Đây là một tòa nhà cao chừng năm sáu tầng gì đó, có phong cách thời dân quốc, có cửa sổ và cửa chính.
Ở phía trên cửa ra vào của tòa nhà có treo một chiếc bảng hiệu lớn: "Bưu điện quỷ". Xung quanh treo khá nhiều đèn nê ông, chiếu sáng trưng, giống như sợ người ta không nhìn thấy tấm biển này vậy.
- Đi vào.
Quỷ vực của Dương Gian đã xâm nhập thành công, hắn quát khẽ một tiếng, sau đó mang theo hai người biến khỏi chỗ cũ.
Ngay khi hắn mang theo hai người xâm nhập vào trong bưu điện quỷ.
Ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, là tầng thứ năm, không, hẳn là chỗ cửa sổ hướng ra phía trước của tần cao nhất đột nhiên mở ra.
Một bóng người quỷ dị, mờ ảo đứng sừng sững ở bên cạnh. Bóng người này khá giống người sống, nhưng lại giống như một chiếc tượng gỗ âm lãnh. Nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được một góc của một chiếc trường bào cổ màu đen, khẽ phiêu lãng bên cạnh cửa sổ.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Ở trên tầng cao nhất xuất hiện tiếng bước chân, giống như tiếng của một cỗ thi thể đi trên ván gỗ vậy.
Dường như hành động xâm nhập vào trong bưu điện quỷ của ba người Dương Gian đã đánh động đến một con lệ quỷ khủng bố nào đó.
Đây là một tòa kiến trúc cũ kỳ thời dân quốc. Dựa theo tình huống bình thường mà nói, dạng kiến trúc như thế này đúng ra nên bị phá dỡ từ lâu. Nhưng vì một loại lực lượng linh dị nào đó ảnh hưởng, cho nên tòa nhà này vẫn có thể tồn tại ở bên cạnh đường phố trong thành phố Đại Hán. Mặc dù nó tồn tại, nhưng vĩnh viễn không xuất hiện ở trong thực tế.
Bởi vì nó ở bên trong quỷ vực, ở trong một không gian linh dị độc lập.
Tòa cao ốc này mặc dù khá cũ kỹ, phủ đầy rêu xanh, vách tường cũng sạm đen, để lộ ra một cỗ khí tức âm lãnh. Nhưng nếu xét theo chỉnh thể thì thấy kết cấu của nó cực kỳ tốt, không tồn tại bất cứ dấu vết bị hủy hoại nào.
Biển hiệu treo trên cửa chính còn được trang trí bằng đống đèn nê ông nhiều màu, làm nổi bật lên ba chữ 'bưu điện quỷ'.
Đây đích thực là một bưu điện, nhưng ở bên cạnh chữ bưu điện kia lại có thêm chữ 'quỷ' lại khiến cho không khí xung quanh trở nên âm trầm hơn.
Nhưng ngay lúc này.
Vùng đất quỷ dị, không thể nào hiểu thấu này lại bị Dương Gian xâm nhập vào trong. Ngoài ra hắn còn tiện tay mang thêm hai người là Tôn Thụy và Lý Dương cùng vào.
“Ầm!”
Quỷ vực của bưu điện quỷ đã bị xâm lấn. Ngay khi ba người còn chưa xuất hiện thì cửa chính của bưu điện quỷ đã bị một cỗ lực lượng khổng lồ phá tan. Theo lý mà nói, thì với cỗ lực lượng khổng lồ kia, cánh cửa đáng ra phải bay ra ngoài rồi mới phải. Nhưng không, cánh cửa của bưu điện quỷ chỉ khẽ lắc lư mấy cái, sau đó chậm rãi đóng lại.
Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn mờ ảo, ba bóng người đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh của tầng một.
Khẽ đưa mắt nhìn qua xung quanh, ở trong tầm mắt của bọn họ là một đống kiến trúc cũ kỹ theo phòng cách từ thời kỳ dân quốc. Sàn nhà đã cũ kỹ đến mức sơn bị tróc ra, giống sắp sửa mục nát đến nơi.