Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1521 - Chương 1522: Không Ngoài Ý Muốn

Chương 1522: Không Ngoài Ý Muốn

Ngoại trừ điều này ra, ở trên vách tường gần đó còn treo mấy bức tranh đen trắng vẽ một vài người. Những người ở bên trong tranh cũng không phải là đại nhân vật gì đó, mà chỉ là mấy người bình thường khá xa lạ. Có nam có nữ, cách thức ăn mặc cũng không giống nhau. Có mặc trường bào cổ, có áo dài, mới nhất thì có âu phục, có váy hoa…

"Đây chính bên trong bưu điện quỷ?"

Dương Gian khẽ nhíu mày, hắn cảm nhận được mắt quỷ đang chịu phải một loại áp chế nhất định nào đó. Chỉ là loại áp chế này không nghiêm trọng đến mức phải ảnh hưởng đến năng lực của bản thân hắn. Nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được.

Hiện tại hắn không thể sử dụng bốn tầng quỷ vực trở xuống.

Còn năm tầng quỷ vực thì còn phải coi loại áp chế này là gì.

Nói một cách khác, ở một mức độ nào đó, chỗ này có thể áp chế lệ quỷ. Đương nhiên phải có điều kiện, đó là cấp độ của con lệ quỷ cần áp chế không cao.

- Đúng là khó tin, vậy mà có thể xông vào trong.

Tôn Thụy có chút bất an, sờ sờ lấy cây gậy ở trong tay. Ánh mắt trở nên cực kỳ ngưng trọng. Bởi vì y có thể cảm nhận được sự quỷ dị ở chỗ này.

Trong không khí dường như đang tràn ngập một cỗ khí tức âm lãnh.

Lý Dương lại càng cảm thấy bất an hơn. Khi nhìn xung quanh tòa nhà này, hắn ta cảm thấy một loại cảm giác cổ quái không nói nên lời.

Nó giống như một lồng giam, đang giam giữ thứ đáng sợ nào đó.

Lại giống như một chiếc quan tài ngột ngạt, nhốt người khác ở trong này, không thể ra ngoài.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Để tôi đi kiểm tra xung quanh một chút. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì mấy người lập tức quay người rời khỏi đây, không cần phải để ý đến tôi.

Mắt quỷ của hắn cũng không hề bị áp chế hoàn toàn, nên có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.

- Đội trưởng Dương, cậu nhớ cẩn thận một chút. Chỗ này cực kỳ quỷ dị, không đơn giản chút nào.

Tôn Thụy vội vàng nhắc nhở, y đang lo lắng Dương Gian sẽ bị ngỏm củ tỏi ở chỗ này.

Dù sao đây cũng là thành phố Đại Hán, là địa bàn của y. Nếu Dương Gian xảy ra chuyện gì đó ở đây, thì y cũng sẽ bị xui xẻo theo.

Dương Gian đáp:

- Tôi cảm thấy hai người vẫn nên lo lắng cho chính bản thân hai người thì hơn.

Sau đó hắn chậm rãi đi vào sâu bên trong tòa nhà.

Tình hình ở tầng một cũng không quá phức tạp, chỉ là một tòa đại sảnh vắng vẻ, trên đỉnh treo một chiếc đèn tỏa ra những ánh sáng màu vàng ảm đạm. Nó không thể nào soi sáng được toàn bộ khu vực trong này. Khiến cho không khí thêm phần u ám, kìm nén. Sàn nhà được làm bằng gỗ, có chút nhũn, giống như gỗ bên trong đã bị mục nát. Trong không khí thoang thoảng một mùi nấm mốc, không thể nào tan đi.

Sau khi đi lên phía trước thêm một đoạn đường, Dương Gian nhìn thấy một loại kiến trúc giống với sân vườn. Tiếp đó là từng gian phòng xuất hiện, cửa phòng được làm bằng gỗ, cũng cũ kỹ giống như sàn nhà. Ở phía trên mỗi cửa đều treo biển đánh số phòng được làm bằng đồng. Số phòng được đánh theo thứ tự là 11,12,13…. Không khó để nhận ra được những con số này.

Con số 11 ở đây có lẽ chính là căn phòng thứ nhất của tầng một.

Hắn hơi ngẩng đầu nhìn lên.

Tòa nhà này có chừng năm tầng, kết cấu của mỗi một tầng đều giống nhau. Hắn có thể nhìn thấy rõ hàng lang và cửa từng căn phòng.

"Một tầng có bảy căn phòng, tổng cổng có năm tầng, như vậy tất cả là 35 phòng."

Trong lòng Dương Gian âm thầm tình toán.

35.

Con số này không có gì quá đặc biệt, nhưng nếu một căn phòng nữa, biến thành 36 thì lại khác. Bởi vì con số 36 này tương ứng với một chuyện linh dị khác mà hắn biết.

Xe buýt quỷ.

Chiếc xe kia cũng có 36 chỗ ngồi, không, chính xác mà nói thì là 35 chỗ. Bởi vì chỗ thứ 36 chính là chỗ của tài xế.

"Ở một mức độ nào đó sự trùng hợp này có liên quan đến nhiều thứ bí ẩn hơn."

Dương Gian hơi hí mắt, quan sát những căn phòng kia.

"Mặt khác, bộ dạng cửa của những căn phòng kia, còn có cách thức của mấy tấm thẻ phòng này khá giống với mấy căn phòng ở bên trong khách sạn Caesar. Tuy nhiên cũng chỉ giống nhau một chút mà thôi, hẳn là khả năng trùng hợp sẽ cao hơn một chút. Dù sao chúng cũng là sản phẩm cùng một thời kỳ với nhau.”

Đương nhiên nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ hắn cũng không loại bỏ trường hợp giữa những thứ này có dính líu gì đó với nhau.

"Chỉ có tầng một, nhưng không có đường lên tầng thứ hai? Đúng là kết cấu khá kỳ quái, giống như tầng một và tầng hai đang bị ai đó cố ý ngăn cách với nhau vậy. Dường như người kia không cho phép người ở dưới tầng một đi lên tầng thứ hai. Nhưng, vậy thì vì sao ở phía trên cũng tồn tại phòng?"

Hắn cố gắng quan sát những chi tiết, đồng thời xâu chuỗi lại để suy đoán ra thứ gì đó.

Tuy nhiên, suy luận không phải là điểm mạnh của Dương Gian. So với việc suy luận, hắn lại thích sử dụng những cách thức trực tiếp hơn một chút.

“Két!”

Nhưng đúng lúc này.

Có một căn phòng ở trong tầng một đột nhiên mở cửa. Ở trong không gian yên tĩnh của bưu điện quỷ, tiếng mở cửa này trở nên cực kỳ rõ ràng.

- Hả?

Ánh mắt Dương Gian nhanh chóng nhìn về phía kia.

Không chỉ hẳn, ngay cả hai người Tôn Thụy và Lý Dương đang đứng ở ngoài cửa ra vào cũng nhao nhao nhìn về phía kia khi nghe thấy tiếng động.

Ở trong khung cảnh như thế này, bất cứ tiếng động nào, dù chỉ là tiếng gió thổi cũng đáng để chú ý.

Căn phòng mở cửa là căn phòng số 11.

Chính là căn phòng đầu tiên của tầng một.

Ngay lúc này, một người đàn ông gầy gò, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt âm trầm đi từ trong phòng ra ngoài. Phương hướng người này di chuyển cũng không phải về phía Dương Gian, mà đi ngược lại, dường như đang định đi đến căn phòng nào đó.

Nhưng người đàn ông này khẽ dừng chân lại, bởi vì hắn ta phát hiện ra Dương Gian đang đứng cách đó không xa. Ánh mắt hung ác, nham hiểm của người này khẽ quan sát Dương Gian.

Ngoài ý muốn là ở bên trong ánh mắt này lại có một chút lãnh ý.

Người này lại không tỏ ra có gì ngoài ý muốn đối với sự xuất hiện của Dương Gian. Loại phản ứng này không bình thường một chút nào. Bởi vì một khi nhìn thấy một người xa lạ đang đứng ở đó nhìn, trong một nơi quỷ dị như này, kiểu gì cũng sẽ phải giật mình một chút.

Bình Luận (0)
Comment