Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1522 - Chương 1523: Tranh Đấu

Chương 1523: Tranh Đấu

- Người mới? Ha ha, lại có thêm một kẻ xui xẻo.

Người kia cười mỉa một tiếng, sau đó cũng không để ý đến Dương Gian nữa, mà quay người rời đi.

Nhưng hắn ta chưa đi được hai bước, ở phía sau đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Dương Gian.

- Dừng lại, nếu không tôi sẽ xử lý cậu.

Dù tính khí của hắn có tốt đến mấy đi nữa cũng không thể chịu đựng loại nhục mà và khiêu khích như này.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là hắn muốn lưu người này lại để tìm hiểu tình hình.

Bởi vì Dương Gian có thể khẳng định, người này là người sống, không phải quỷ, cũng không phải ngự quỷ nhân.

- Cậu đang nói chuyện với tôi sao?

Người kia đang đứng trước cửa của căn phòng số 13, khẽ quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt là sự cảnh cáo cùng uy hiếp.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Nếu không phải như vậy thì cậu cho rằng tôi đang nói chuyện với ai đây? Cậu có biết, chỉ bằng câu vừa rồi, tôi có thể cho rằng cậu đang khiêu khích tôi. Dù tôi có giết chết cậu, cũng không có một ai dám nói gì.

- Ha ha, tuổi tác không lớn, nhưng cách nói chuyện lại đúng là hung ác. Cậu ở bên ngoài rất giỏi hay sao? Nghe giọng điệu của cậu cũng không phải là loại người tốt lành gì.

Người kia cũng cười cười, giọng điệu có hơi khàn khàn:

- Đáng tiếc, dù ở ngoài kia cậu oai phong cỡ nào đi nữa, thì khi vào đây cậu cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống. Nếu không, cậu không thể sống sót nổi mấy ngày đâu.

- Xem ra cậu thực sự biết được một chút chuyện ở chỗ này. Như vậy cũng tốt, khiến tôi bớt đi không ít phiền phức.

Dương Gian gật gật đầu, sải bước đi về phía trước.

- Muốn động thủ? Nếu cậu đã không muốn sống thì tôi cũng làm người tốt, tiễn cậu một đoạn đường. Dù sao loại người như cậu, kiểu gì cũng sẽ chết.

Người kia lập tức rút ra một khẩu súng lục, nhắm trực tiếp vào Dương Gian.

Sắc mặt Dương Gian vẫn không thay đổi, cũng không dừng lại.

Thứ này đã trở nên vô dụng đối với hắn từ rất lâu rồi. Đừng nói là súng bình thường, dù cho dụng phải súng đặc chế cũng không sao. Đây cũng không phải là do hắn khinh thường, tự cao, mà là đã được kiểm chứng rõ ràng rồi.

"Tên này, ngay cả súng mà cũng không sợ sao?"

Người đàn ông gầy gò kia nhìn thấy bộ dạng này của Dương Gian thì sắc mặt không khỏi thay đổi.

Nếu là người bình thường thì đã sớm sững sờ tại chỗ, thậm chí là co quắp dưới đất vì sợ hãi.

Từ lúc nào mà súng ống lại không có lực uy hiếp với người mới nữa vậy?

- Nếu cậu đã muốn tìm chết, vậy thì đừng có trách tôi.

Chỉ trong nháy mắt, khẩu súng trong tay người đàn ông gầy gò kia tóe ra ánh lửa.

“Đoàng!”

Tiếng súng rất lớn, vang vọng xung quanh đại sảnh của tòa bưu điện quỷ yên tĩnh.

Ở khoảng cách gần như vậy, dù người kia thực sự chưa từng luyện tập đi nữa cũng không thể nào bắn trật.

Nhưng sau đó.

Người đàn ông gầy gò kia chỉ nhìn thấy thân thể của người thanh niên lạ lẫm ở trước mặt khẽ lắc lắc mấy cái, rồi vọt tới trước mặt hắn ta.

Một bàn tay màu đen đang bóp chặt lấy cổ của hắn ta.

Bàn tay kia vừa cứng ngắc vừa băng lãnh, giống như đang bị người chết bóp cổ vậy. Đồng thời lực lượng của nó quá kinh người, đây không thể là chuyện mà người sống có thể làm được.

- Sao, sao có thể…

Trong nháy mắt, người đàn ông này cảm giác ngạt thở, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương sống đang phát ra từng tiếng răng rắc, như muốn vỡ nát.

- Đây là do cậu ra tay trước đó. Tôn Thụy, coi chừng tên này.

Ánh mắt Dương Gian nhìn chằm chằm vào người này, hơi lóe ra ánh sáng màu đỏ.

Không chờ cho người đàn ông gầy gò này kịp phản ứng lại, thì một cỗ lực lượng khổng lồ đã lôi hắn ta rời khỏi mặt đất. Sau đó cả người hắn ta bay ra phía sau, trực tiếp đụng phải mặt đất, lăn lộn thêm mấy vòng mới dừng lại được.

Mắt mũi của người này lập tức chảy máu, răng cũng bị gãy mất mấy cái.

Nhưng hắn ta cũng không bị ngất đi, chỉ kêu lên một tiếng đầu đau đớn. Sau đó xoay người định đứng dậy.

Nhưng, đúng lúc này.

Một cây gậy màu vàng đã chỉ thẳng vào hốc mắt của hắn ta, nặng nề và ngang ngược, giống như muốn đè nổ con mắt của hắn ta vậy.

- Ngoan ngoãn nằm ở đó đi, đừng có nhúc nhích. Nếu còn dám giãy dụa thì thứ này sẽ đâm thẳng vào đầu của cậu đó.

Tôn Thụy cầm lấy cây gậy, khuôn mặt bệnh trạng kia của y có chút chết lặng, giống như một cỗ thi thể vậy, âm u, đáng sợ.

Kết hợp với loại giọng điệu này của y, khiến cho người ta không dám nghi ngờ việc y sẽ ra tay giết chết người trước mặt.

"Còn có người mới?"

Máu me chảy đầy mặt của người đàn ông gầy gò kia, nhưng con mắt còn lại cũng khiến cho hắn ta thấy rõ được người trước mặt.

Tôn Thụy không nói lời nào, chỉ lấy điện thoại di động ra và chụp người trước mặt một tấm, sau đó nói:

- Tên là gì?

Người đàn ông gầy gò kia khẽ cắn răng nói:

- Vạn… Vạn Hưng.

- Hi vọng lời của cậu nói là thật, nếu dám nói dối, tôi nhất định sẽ giết chết cậu. Con người của tôi không có gì tốt, chỉ có cái tính khá giữ chữ tín.

Tôn Thụy chụp ảnh, lưu tên là vì muốn cho trợ thủ đi điều tra hồ sơ về người này.

Dựa vào thân phận người phụ trách của y có thể tra rõ tổ tông ba đời của người này chứ chẳng chơi.

- Mẹ nó chứ, lại không có tín hiệu. Trong lúc then chốt lại không phát huy được chút tác dụng nào.

Tôn Thụy nhìn chiếc điện thoại di động định vị vệ tinh ở trong tay. Hiện tại bọn họ căn bản không thể nào liên lạc với bên ngoài, nhưng lại có thể liên lạc với điện thoại của Lý Dương.

- Vạn Hưng, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nhưng đúng lúc này, ở trong căn phòng số 11 lúc này xuất hiện một người phụ nữ đầu tóc rối bời, quần áo không được chỉnh tề. Cô ta ước chừng hai bốn hai lăm gì đó. Mặc dù trang điểm khá dày, nhưng không thể che giấu đi được sự bất an và kinh hoàng cùng tiều tụy ở trên mặt.

Dương Gian lập tức chú ý đến người phụ nữ này.

- Đi ra, đứng qua bên kia, cô không muốn tôi lại đánh cô đó chứ.

Vạn Hưng lập tức gào to một tiếng:

- Làm theo lời họ đi, đừng có chọc tức bọn họ.

Lúc này hắn ta đã biết sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment