Những người trước mặt căn bản không phải là người bình thường. Một người ngay cả súng cũng không sợ, người kia lại muốn đâm xuyên đầu hắn ta, người cuối cùng nhìn thấy chuyện này nhưng cũng không tỏ ra có gì ngoài ý muốn.
Từ lúc nào người mới lại biến thái đến mức này?
Người phụ nữ kia khẽ giật mình, không hiểu rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng.
- Lại là một người sống?
Tôn Thụy ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia.
- Xem ra suy đoán của đội trưởng Dương không sai. Toàn bộ người mất tích đều chạy đến chỗ này. Mặc dù tôi không thể tra được hồ sơ của bọn họ, nhưng có hơn phân nửa là không sai.
Lý Dương cũng cảm thán một câu.
- Một đám người bình thường bị cuốn vào chuyện linh dị, đúng là xui xẻo như tôi.
- Chỉ là mấy người bình thường này ở trong đây để làm cái gì?
Sau đó Tôn Thụy lại đặt ra một câu hỏi.
Quỷ không cần đạo lý để giết người, nếu như ở chỗ này có quỷ. Vậy đúng ra bọn họ phải chết từ lâu rồi mới phải. Nhưng xem bộ dạng của bọn họ, có lẽ đã sinh sống trong chỗ này được một đoạn thời gian. Nếu không bọn họ sẽ không bảo Dương Gian là một người mới.
Dương Gian chậm rãi đi đến.
- Người đưa thư, nếu tôi đoán không sai, thì bọn họ chính là người đưa thư ở bên trong bưu điện quỷ này. Nhiệm vụ của bọn họ chính là đưa thư. Trước kia tôi từng đụng phải một tên gia hỏa tên là Lý Được. Nhưng khả năng cao là hiện tại đã chết rồi. Đồng thời cũng từng điều tra qua một người tên là Quách Đào, kẻ này cũng có khả năng là người đưa thư. Loại người này không ở cố định một chỗ, mà đi hoạt động khắp nơi trong cả nước.
- Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng đã cấu thành mối uy hiếp rất lớn. Tôi có lý do để nghi ngờ việc bọn họ làm có liên quan đến chuyện linh dị.
Tôn Thụy nói:
- Cho nên đội trưởng Dương cậu truy xét đến nơi này và tìm ra bưu điện quỷ?
- Nếu chỉ như vậy thì chưa đủ để tôi chạy đến đây, là lý do khác.
Dương Gian phất phất tay, gạt cây gậy bằng vàng của Tôn Thụy ra, sau đó nhẹ nhàng buông tay, một viên đạn rơi ở trên thân người đàn ông kia.
- Cậu cảm thấy thứ đồ chơi này có thể xử lý tôi hay sao?
Vạn Hưng chứng kiến viên đạn rơi trúng người, lập tức tỏ ra sững sờ.
Đồng thời một cảm giác sợ hãi xộc thẳng lên đầu.
Dương Gian nói tiếp:
- Nói ra tất cả những thứ mà cậu biết, tôi có thể cân nhắc không xử lý câu. Nếu dám có bất cứ lời nào che giấu, thì hôm nay cậu sẽ phải chết.
Vẻ sợ hãi của Vạn Hưng giảm xuống, nhưng hắn ta vẫn không dám bò dậy, chỉ khẽ gật đầu nói:
- Chỉ cần cậu chịu buông tha cho tôi, bất cứ thứ gì tôi cũng có thể nói cho cậu.
Dương Gian nói:
- Đương nhiên, con người của tôi luôn giữ chữ tín. Mặc dù bình thường tôi hơi bạo lực một chút, nhưng không thể phủ nhận, tôi là một người tốt. Mặc dù bên ngoài có không ít kẻ muốn hãm hại tôi, tung lời đồn bậy. Nhưng đó chỉ là lời đồn, không thể tin.
Tôn Thụy gật đầu nói:
- Đội trưởng Dương đúng là rất coi trọng chữ tín, cũng là người tốt. Xem như cậu gặp may, đụng phải cậu ta. Nếu vừa rồi người ta tay là tôi, thì hiện tại đầu của cậu đã bị đập nát.
Y dùng cây gậy kia gõ gõ xuống đất, phát ra từng tiếng vang trầm trầm.
Lời này của y cũng không phải là nịnh nọt, mà là thật sự chính là như vậy.
Làm gì có người phụ trách nào là tốt tính chứ? Chứ chưa nói chi đến việc kẻ này còn dám nổ súng với người phụ trách.
Bất luận là rơi vào tay của người nào, tên gia hỏa này chắc chắn đã trở thành một cỗ thi thể.
- Mấy người muốn biết cái gì, hễ là tôi biết thì tôi sẽ nói, không có chút giấu diếm nào.
Mồ hôi lạnh ứa ra, Vạn Hưng sợ cây gậy đang gõ gõ ở bên cạnh sẽ đột ngột gõ vào ót của hắn ta.
Còn việc đám người này là người tốt?
Có đánh chết hắn ta cũng không tin.
Bản thân hắn ta đã không phải là một người tốt, mà những người này còn hung ác hơn cả hắn ta thì sao là người tốt được.
Vả lại, dường như những người này cũng không phải là người mới. Bọn họ biết được chuyện của người đưa thư, thậm chí từng tiếp xúc với người đưa thư khác.
Đúng ra chuyện này không thể nào xảy ra mới phải.
Dựa vào những thông tin mà người tên Vạn Hưng này cùng cấp, Dương Gian đã đoán ra được đại khái, rốt cục thân phận người đưa thư là như thế nào. Thực ra nó cũng không khác quá nhiều so với dự đoán của hắn.
Đầu tiên, Vạn Hưng cũng được, hay đám người Lý Dược mà hắn gặp ở quê cũng vậy. Thậm chí người tên Trương Đào mà lúc trước hắn cho người điều tra cũng thế. Bọn họ đều là người đưa thư, điều này là không hề sai. Đồng thời, trước khi trở thành người đưa thư, bọn họ đều là người bình thường.
Sở dĩ bọn họ được lựa chọn và trở thành người đưa thư, hoàn toàn là do một bức thư ngoài ý muốn.
Một bức thư không ghi tên, cũng không có tem, nhãn mác gì.
Những người này đều trở thành người đưa thư sau khi mở ra bức thứ đó. Sau đó bọn họ dùng một cách thức mà không ai có thể hiểu được để đi đến bên trong bưu điện quỷ.
Sau khi tiến vào bưu điện quỷ, nhiệm vụ của bọn họ cũng chính là đi đưa thư.
Ở bên trong bưu điện quỷ, thư sẽ xuất hiện một cách không có quy luật. Nhưng chỉ cần những bức thư này xuất hiện, những người đưa thư này sẽ bị mang vào trong bưu điện quỷ. Sau đó bọn họ sẽ phải đưa bức thư kia đến địa điểm chỉ định, trong quãng thời gian nhất định nào đó.
Nhiệm vụ rất đơn giản.
Nó chẳng khác gì một nhân viên chuyển phát nhanh bình thường, đi nhận hàng, sau đó đưa cho người nhận là hoàn thành.
Nhìn qua thì thấy nhiệm vụ này khá đơn giản, nhưng bên trong lại ẩn giấu rất nhiều thứ đáng sợ, cũng một vài quy củ mơ hồ.
Ví dụ như, không thể xé bỏ bức thư, nếu không sẽ bị lệ quỷ tập kích.
Đối với người đưa thư mà nói, bị lệ quỷ tập kích một lần là một đòn chí mạng. Nếu có thể vượt qua được lần tập kích đó, coi như bọn họ đã từ chối được nhiệm vụ đưa tin. Nhưng không thể nào thực hiện hành vi xé bỏ thư nhiều lần được, bởi vì càng ngày lệ quỷ sẽ càng trở nên khủng bố.