Ở quê, Dương Gian đã từng đụng phải đám người Lý Dược. Hắn xé bỏ một bức thư, cho nên đã gián tiếp hoàn thành nhiệm vụ đưa tin cho đám người Lý Dược. Tuy nhiên cũng vì điều đó cho nên bọn họ bị lệ quỷ tập kích và nhập vào thân thể của một trong ba người bọn họ.
Tiếp nữa, nhiệm vụ đưa thư có giới hạn thời gian. Nếu trong thời gian quy định mà không thể đưa thư đến địa điểm chỉ định, như vậy toàn bộ người đưa thư ở trong cùng một tầng sẽ chết sạch.
Không hề có ngoại lệ.
Nói cách khác, nếu như người đưa thư không thể nào hoàn thành nhiệm vụ đưa thư, vậy chỉ còn cách xé bỏ bức thư.
Dương Gian lạnh lùng hỏi:
- Cậu đã đưa mấy bức thư rồi?
Vạn Hưng vẫn đang nằm bẹp trên đất, bị Tôn Thụy ở bên cạnh dùng gậy đè trên ngực. Hắn ta khẽ lau máu ở trên mặt:
- Tôi đã đưa thư hai lần rồi, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến lần thứ ba, cho nên tôi mới đi đến bưu điện để chờ đợi thư xuất hiện. Cô gái này tên Tiền Dung, là người xuất hiện cùng một thời điểm với tôi ở trong này. Trước đó cũng có khá nhiều người, nhưng hiện tại đã chết gần hết. Bảy căn phòng cũng trống rỗng khá nhiều, tuy nhiên trong này vẫn còn có một người nữa.
- Tôi không biết tên cậu ta, chỉ biết cậu ta đang ở trong căn phòng số bảy.
Dương Gian nhíu mày.
- Nói như vậy có nghĩa là tầng một chỉ có ba người các cậu?
Vạn Hưng nói:
- Những người khác đều chết ở trong lần đưa thư trước rồi. Dựa theo quy luật bình thường thì lần này hẳn sẽ có người mới… Dùng để bổ sung cho những người đưa thư đã chết đi.
Lúc này, Tôn Thụy đột nhiên nói:
- Toàn bộ tòa nhà này chỉ có ba người các cậu? Nói ai tin, thế tầng trên là gì?
- Tầng trên cũng là người đưa thư. Người đưa thư chỉ cần thành công hoàn thành đưa thư ba lần sẽ có thể lên tầng hai, trở thành người đưa thư tầng thứ hai. Tương tự, sau khi đưa thư thành công ba lần, người đưa thư tầng hai có thể đi lên tầng ba. Các tầng khác cũng như vậy mà suy ra.
Ánh mắt Vạn Hưng hơi động:
- Chuyện này tôi cũng chỉ nghe người khác nói, còn thật hay không thì tôi không chắc.
Hắn ta không dám khẳng định chuyện này, tranh cho đám người Dương Gian lại nghĩ là hắn ta đang lừa dối, để rồi bị giết.
- Đưa thư ba lần thì được lên một tầng. Toàn bộ tòa nhà có năm tầng, mỗi tầng bảy phòng, tương ứng với bảy người. Đây hẳn là số lượng người trong một tiểu đội. Trên mặt Dương Gian lộ ra vẻ suy tư:
- Chuyện này cũng giống như cơ chế tuyển chọn? Loại bỏ những người đưa thư không hợp cách, giữ lại tinh nhuệ. Lựa chọn tầng tầng lớp lớp. Đến cuối cùng, người có thể leo lên tầng năm, chắc chắn phải là một người đưa thư lâu năm, bất kể là tâm trí hay đầu óc đều là kẻ đứng đầu.
- Nếu không có bản lĩnh, chắc chắn sẽ không thể nào sống sót được sau mấy chục lần đưa thư như vậy.
Lúc này Tôn Thụy lại hỏi:
- Leo lên tầng trên sẽ có chỗ tốt gì?
- Tôi, tôi không biết. Tôi chỉ biết thời gian đưa thư của mỗi tầng không giống nhau. Tầng càng cao thời gian đưa thư sẽ càng dài. Khoảng cách nhận nhiệm vụ cũng sẽ dài hơn. Kể từ đó, bản thân cũng sẽ an toàn hơn, ngoài ra quãng thời gian an toàn cũng sẽ dài hơn.
Vạn Hưng nói tiếp:
- Ví dụ như tôi đây, bình thường, mỗi tuần tôi sẽ có một nhiệm vụ đưa thư.
Tôn Thụy nhíu mày.
- Tần suất người mất tích và số lượng người chết ở đây không giống nhau.
Y đã điều tra rõ ràng, một ngày thành phố Đại Hán sẽ có chừng chín người mất tích, vả lại mỗi ngày đều sẽ có chừng ấy người bị mất tích. Nhưng ở đây, cứ bảy ngày mới phải đưa thư một lần. Dựa theo lý mà nói, thì ít nhất cũng cần bảy ngày mới có thể khiến cho một đám người chết sạch mới đúng chứ. Ngoài ra, chưa chắc cứ bảy ngày thì đám người kia sẽ chết sạch. Kiểu gì cũng sẽ có một vài người còn sống sót.
Vạn Hưng lại nói tiếp:
- Tạm thời tôi chỉ biết có nhiêu đó, còn những tin tức khác thì tôi không rõ. Nếu mấy người có thể đi lên tầng trên, chắc chắn sẽ tìm hiểu được nhiều tin tức hơn nữa.
Tôn Thụy lập tức dùng gẫy gõ một cái vào lồng ngực hắn ta, thiếu chút nữa khiến xương sườn của hắn ta bị gõ nát:
- Ha ha, có phải là cậu định lừa chúng tôi chạy lên tầng trên, khi đó không thể không buông tha cho cậu đúng không? Đúng là thiệt nhiều tâm tư. Tuy nhiên người như chúng tôi không giống với đám rác rưởi các cậu. Mấy người chỉ là những người bình thường xui xẻo, còn chúng tôi chính là những người chuyên nghiệp, chuyên xử lý những thứ quỷ quái như này.
Lúc này, Dương Gian khẽ ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
- Chúng ta có thể nhìn thấy tầng trên, nhưng cũng không phải là thực sự, mà là một loại vặn vẹo của quỷ vực.
Mắt quỷ của hắn đang dòm ngó.
Kết quả mà mắt quỷ của hắn nhận được lại chính là một mảnh không gian đen kịt, bị bóng tối bao phủ, không hề có tầng hai, tầng ba, bốn năm gì đó. Tất cả mọi thứ đều là giả. Hoặc là nó không tồn tại ở chỗ mọi người nhìn, mà tồn tại ở bên trong không gian linh dị nào đó.
Nó cũng tương tự như… Quỷ vực ở bên trong quỷ vực vậy.
Chồng từng tầng từng tầng lại với nhau, giao thoa, vặn vẹo.
Sắc mặt Dương Gian có chút ngưng trọng. Nếu thực sự như vậy thì hắn căn bản không có đủ can đảm để xâm nhập vào trong chỗ này. Bởi vì có khả năng nơi mà hắn xâm nhập vào không phải là tầng hai, tầng ba, mà là trực tiếp biến mất khỏi quỷ vực.
Cho nên phương pháp ổn thỏa nhất chính là tự leo lên tầng hai.
- Người xây dựng nên bưu điện quỷ này tuyệt đối không đơn giản chút nào. Có thể loại bỏ toàn bộ lỗ thủng bên trong. Đồng thời cơ chế lựa chọn tinh anh từ hàng ngàn người này chắc chắn phải có một mục đích nhất định nào đó. Nếu không sẽ không để cho người đưa thư đi lên từng tầng từng tầng một như thế này. Chỉ là hiện tại tôi khá là tò mò, liệu có người đưa thư nào ở trên tầng năm không?
Dương Gian đưa mắt nhìn lấy tầng cao nhất của tòa nhà.
Không hề nghi ngờ gì nữa, người đưa thư ở tầng năm chính là người tiếp xúc gần nhất với bí mật của tòa bưu điện quỷ này.
Lúc còn sống, quỷ gõ cửa cũng từng rơi xuống từ tầng năm mà chết.