Tôn Thụy cười khinh khỉnh một tiếng:
- Tôi là Tôn Thụy, người phụ trách của thành phố Đại Hán. Vị này là Dương Gian, người phụ trách của thành phố Đại Xương, là một trong những đội trưởng của tổng bộ. Chúng ta là những người chuyên môn xử lý chuyện linh dị, chứ không phải người bình thường, dễ bắt nạt đâu. Thế mà cậu lại dám dùng súng, đội trưởng Dương nói không sai. Nếu ở bên ngoài mà cậu dám làm thế này, thì cậu đã chết mười mấy lần rồi.
Nói xong khẽ dùng gậy vỗ vỗ nhẹ vào khuôn mặt gầy gò của người kia.
- Nếu cậu chịu trung thực, phối hợp với chúng tôi, nói không chừng còn có đường sống. Không đi đưa thư, có lẽ sẽ không chết. Nhưng nếu đắc tội với chúng tôi, thì cậu sẽ phải chết.
- Hai người phụ trách đi vào bên trong bưu điện này, xem ra chỗ này đã thu hút sự chú ý của những người bên ngoài rồi. Mấy người muốn đi đến tầng năm? Tôi có một phương pháp có thể nhanh chóng leo lên tầng năm, nhưng lại phải chịu mạo hiểm tương đối lớn. Không biết mấy vị có muốn thử không.
Bất chợt, một giọng nói khác đột ngột vang lên.
Không biết từ lúc nào, cửa phòng số 17 đã được mở ra. Trước cửa là một người thanh niên chừng 20, nhìn qua thì thấy trẻ hơn Dương Gian một hai tuổi gì đó. Hiện tại người này đang đứng trước cửa, bình tĩnh nhìn về phía này.
Dương Gian lập tức quay đầu nhìn về phía hắn ta.
- Cậu chính là người đưa thư ở trong căn phòng số bảy mà tên Vạn Hưng này nói? Cậu tên là gì? Xem ra cậu cũng biết một chút về người của giới linh dị.
Người thanh niên này nói:
- Tôi tên là Vương Thiện, trước khi đến đây tôi là một học sinh cấp ba. Bởi vì một vài nguyên nhân, tôi từng tiến vào giới linh dị, biết một ít chuyện, nhưng không quá nhiều. Sau đó vì xui xẻo nên nhận trúng một bức thư và đi đến chỗ quỷ quái này, trở thành người đưa thư. Tuy nhiên tôi đến sớm hơn người kia một đoạn thời gian. Hiện tại đã hoàn thành đưa hai bức thư rồi, chỉ còn bức thư cuối cùng nữa là tôi có thể đi lên tầng hai.
- Mặc dù tôi không biết mấy người là hai, nhưng biết đến thân phận và địa vị của người phụ trách.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào người thanh niên.
- Một học sinh cấp ba, có thể đi vào chỗ này mà vẫn bình tĩnh như vậy, đồng thời còn thành công đưa hai bức thư. Cậu mạnh hơn so với rất nhiều người khác.
Trạng thái của người thanh niên này rất tốt.
Nhìn bộ dạng của tên Vạn Hưng mà xem, mặt mày hốc hác, bộ dạng ác liệt. Xem ra kẻ này đã nhận phải sự tra tấn tinh thần nghiêm trọng từ chỗ này. Đây cũng là điều đương nhiên, dù sao không phải ai cũng đều có đủ tỉnh táo, gan dạ, không thèm quan tâm đến ảnh hưởng của chuyện linh dị.
Vương Thiện cười cười, tỏ ra cực kỳ khiêm tốn:
- May mắn mà thôi, so với mấy người phụ trách các vị, thì tôi chẳng là cái gì hết.
Dương Gian nói:
- Không cần phải lãng phí thêm thời gian, nói phương pháp của cậu đi.
Vương Thiện nhắc nhở.
- Hiện tại không phải lúc nói chuyện. Sắp sửa đến 6 giờ tối rồi. Sau 6 giờ tối, bưu điện quỷ sẽ tắt đèn. Đến khi đó những người còn ở bên ngoài đại sảnh, không kịp trở lại căn phòng sẽ bị quỷ du đãng ở bên trong bưu điện quỷ giết chết.
- Ở bên trong đại sảnh còn có quỷ du đãng? Không phải người này bảo là không có quỷ hay sao?
Dương Gian nhíu mày, đưa mắt nhìn người tên Vạn Hưng kia.
Vương Thiện nói:
- Theo suy đoán của tôi thì là có quỷ. Nhưng không giống như lời anh này vừa mới nói. Quỷ không trốn ở bên trong các căn phòng, mà là khi đèn bên trong đại sảnh bị tắt, thì chúng mới có thể hoạt động. Thời gian hoạt động của chúng sẽ kéo dài từ lúc đó cho đến sáu giờ sáng ngày hôm sau.
- Nơi duy nhất an toàn là bên trong căn phòng/
Dương Gian hỏi.
- Sao cậu lại biết rõ như vậy?
Vương Thiện nói:
- Tôi từng tiếp xúc qua với người đưa thư ở tầng trên, nên có thể biết được điều này. Còn mười phút nữa là đèn tắt. Theo tôi thấy có chuyện gì chúng ta nên đợi đến mai rồi hẵng nói đi, được không?
Giống như bưu điện quỷ đang chứng minh lời của người thanh niên kia nói là đúng.
Ngay lập tức, ở bên trong bưu điện cũ kỹ, ngọn đèn vàng đang sáng chợt lấp lóe liên tục. Đồng thời ánh sáng của nó cũng trở nên ảm đạm dần, sắp sửa có dấu hiệu chuẩn bị tắt. Ngoại trừ điều này ra, vốn lúc trước bọn họ có thể nhìn thấy ban công của tầng năm, nhưng lúc này lại bị bóng đêm bao phủ, không thể nào nhìn thấy.
Bóng tối đang dần xâm lấn từ phía trên xuống, sau khi bao phủ tầng năm, nó lại bao phủ xuống tầng bốn. Chẳng mấy chốc nữa, nó sẽ xâm lấn đến tầng ba.
Cứ như vậy, chỉ một lát nữa thôi, toàn bộ chỗ này sẽ bị bóng tối bao phủ hoàn toàn.
Lúc này, Tôn Thụy nhỏ giọng nói:
- Đội trưởng Dương, tôi thấy tạm thời chúng ta nên rời khỏi đây thì hơn. Chỗ này có quá nhiều điều quỷ dị mà chúng ta không thể hiểu được. Ngoài ra, chúng ta cũng không phải là người đưa thư, không nhất thiết phải mạo hiểm ở lại đây.
- Suy nghĩ của cậu đúng là không sai, vì an toàn, chúng ta hoàn toàn cần phải rời khỏi đây. Nhưng lần này đến đây chúng ta lại có mục đích. Trước khi tìm ra được đáp án, chúng ta không thể rời đi. Với lại, dưới sự liên thủ của ba người, quỷ còn có thể giết chết được chúng ta hay sao? Lá gan của cậu quá nhỏ. Đêm nay cứ ở lại đây một đêm đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.
Dương Gian lập tức đưa ra quyết định, chuẩn bị lưu lại chỗ này.
Hắn đã chuẩn bị đầy đủ, nên trong lòng có một chút dũng khí.
Với lại, hắn cũng cho rằng, mặc dù chỗ này khá quỷ dị, nhưng mức độ nguy hiểm lại có hạn. Dù sao đi nữa, ngay cả người bình thường cũng có thể sống sót được ở trong đây, thì không có lý do gì ngự quỷ nhân như bọn họ lại không thể.
Ngoài ra, mục đích của bưu điện quỷ không phải là giết người một cách vô cớ.
Nếu nó thực sự muốn giết người thì sao lại còn đưa ra cái trò đi đưa tin nhàm chán này?
- Được rồi, lần này là cậu dẫn đội, cậu đưa ra quyết định là được.
Tôn Thụy nhún vai, không tranh luận cùng Dương Gian.
Tránh hai bên lại xảy ra mâu thuẫn, dẫn đến đánh nhau. Nếu hai bên đánh nhau, người chết chắc chắn sẽ là y.