Nếu thực sự như vậy thì cái chết của y có chút oan uổng.
- Ba người chúng ta không dùng thư mà trực tiếp tiến vào bên trong bưu điện quỷ, cho nên tốt nhất là ba người chúng ta ở cùng một căn phòng. Như vậy chúng ta có thể đối phó được với mọi loại tình huống bộc phát.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, chỉ tay vào căn phòng Vương Thiện.
- Tối nay ba người chúng tôi sẽ ở lại trong phòng của cậu một đêm.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Vương Thiện khẽ thay đổi, vội vàng nói:
- Chuyện này, chuyện này không được đâu. Không phải là tôi từ chối mọi người, mà mỗi gian phòng chỉ nên có một người ở. Nếu có nhiều người ở cùng một căn phòng sẽ phát sinh những chuyện không hay. Lúc mới đến đây tôi cũng có nghe người khác nói qua việc có hai người ở cùng một căn phòng. Sáng hôm sau hai người đó đã chết một cách đầy quỷ dị. Khả năng ở bên trong căn phòng có thứ gì đó không sạch sẽ đã xử lý hai người.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Có chuyện gì xảy ra sẽ do ba người chúng tôi đi xử lý, không có quan hệ gì với cậu cả.
Thái độ của hắn rất cương quyết, không cho những người còn lại cơ hội cự tuyệt.
Vương Thiện không nói gì, hắn ta biết, ở trước mặt mấy người phụ trách này, hắn ta không có quyền lên tiếng.
Trong lúc đám người đang nói chuyện, tranh luận với nhau.
Quãng thời gian mười phút kia cũng đã đến.
Ở trên đỉnh đầu, bóng tối đã xâm nhập đến tầng hai, gần như sắp sửa lan đến tầng một. Đồng thời ánh đèn trong đại sảnh tầng một cũng đang chực tắt. Xung quanh chỉ còn lại những hình dáng bên ngoài của mấy bức tường, cùng hình dáng một số vật. Nếu còn tối thêm chút nữa là thực sự đưa tay không thấy năm ngón rồi.
Trong giọng nói của Vương Thiện bắt đầu có chút lo lắng:
- Đèn sắp tắt rồi, chúng ta mau tranh thủ thời gian trở về phòng thôi. Tôi không muốn bị con quỷ du đãng bên trong đại sảnh để mắt đến đâu.
Dương Gian không nói lời nào, chỉ đưa tay ra hiệu một cái.
Ba người còn lại lập tức đi về phía căn phòng số bảy.
Còn tên Vạn Hưng với khuôn mặt đầy máu me và người phụ nữ Tiền Dung đứng ngơ ngác từ nãy đến giờ cũng đã kịp phản ứng lại, đồng loạt bỏ chạy về căn phòng của bọn họ.
“Rầm!”
Tiếng đóng cửa vang lên, không đầy một phút sau, đèn ở bên trong đại sảnh hoàn toàn bị dập tắt.
Bóng tối đã bao phủ hoàn toàn tòa bưu điện quỷ, khiến nó chìm vào trong tĩnh mịch.
Ngay cả những ánh đèn nê ông quấn xung quanh tấm biển cũng đã tắt hẳn.
Nhưng đúng lúc này.
Ở bên trong đại sảnh yên tĩnh của bưu điện quỷ lại xuất hiện từng tiếng bước chân nặng nề.
Đó chính là âm thanh tạo ra do có cỗ thi thể nào đó đang giẫm lên ván gỗ. Tiếng bước chân vang lên từng chút, từng chút một, lúc rõ ràng, lúc thì mơ hồ, như có như không. Đồng thời tiếng bước chân này cũng rất kỳ quái, khi nó xuất hiện ở trên tầng bốn, thì cũng chỉ quanh quẩn trong khu vực tầng bốn mà thôi. Còn những tầng khác sẽ không thể nghe được nó, một chút cũng không.
Tuy nhiên, thi thoảng tiếng bước chân này lại xuất hiện ở trong tầng hai, trực tiếp vượt qua một tầng, giống như nó có được năng lực thuấn di vậy.
Đến cuối cùng, tiếng bước chân nặng nề kia đã xuất hiện ở dưới tầng một của bưu điện quỷ.
Quanh quẩn, không cố định, không thể nào hiểu được.
Dường như những gì người thanh niên tên Vương Thiện nói là đúng. Ở bên trong bưu điện quỷ đang tồn tại một con lệ quỷ, nó chỉ xuất hiện sau sáu giờ tối, khi đèn bị tắt.
…
Sau khi tiến vào bên trong căn phòng số bảy, sắc mặt Dương Gian liền trầm xuống.
Phong cách xây dựng từ thời kỳ dân quốc, gạch men cũ kỹ, cùng đồ đạc hơi phai màu, toàn bộ căn phong tỏa ra một cỗ khí tức u ám, khiến cho người ta cảm giác không được thoải mái.
Nhưng đấy cũng chưa phải là vấn đề trọng điểm.
Điểm quan trọng nhất chính là bố cục bố trí của căn phòng này giống như đúc với những căn phòng ở bên trong hành lang thần bí của khách sạn Caesar.
Hắn từng đến chỗ kia hai lần, tiến vào một số căn phòng, nên không thể nào nhầm được. Mức độ tương tự giữa bố cục của các căn phòng chỗ đó và chỗ này là khá cao. Ngoại trừ một số đồ dùng đặc biệt được dùng để trang trí trong nhà ra, thì theo như quan sát của hắn, cả hai nơi đều hoàn toàn giống nhau.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Quả nhiên hai nơi này có liên hệ nào đó…"
Bưu điện quỷ và khách sạn quỷ dị kia là sản phẩm cùng thời kỳ với nhau.
- Trong phòng có bốn người, hơn nữa đều là đàn ông, mà giường thì chỉ có một cái, vậy tối nay chúng ta ngủ như thế nào đây? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, hẳn sẽ bị người ta cười cho thối mũi mất.
Tôn Thụy nhìn chằm chằm vào chiếc giường gỗ bên trong phòng, nhịn không được liền dùng gậy gõ gõ vào thành giường.
Lý Dương nói:
- Chấp nhận một đêm đi, với lại tôi cảm thấy chỗ này có gì đó không thích hợp. Nhất là sau khi đèn bên ngoài đại sảnh bị tắt.
Nói xong, hắn ta đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Cánh cửa cũ kỹ, đã hơi bị biến dạng. Dù đã đóng lại, nhưng không thể nào che kín được. Vẫn còn hở ra một khe nhỏ chừng một ngón tay. Thông qua khe nhỏ này bọn họ có thể nhìn thấy bên ngoài. Hiện tại bên ngoài đang là một mảnh không gian đen kịt. Điều kỳ lạ là dường như bóng tối ở bên ngoài đã ngưng tụ lại thành thực thể, thậm chí còn chảy một ít vào bên trong.
Tôn Thụy liếc mắt nhìn hắn ta rồi nói:
- Năng lực cảm ứng của cậu mạnh hơn tôi rất nhiều.
Lý Dương nói:
- Đây chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi. Chỉ cần tiến vào bên trong căn phòng, cảm ứng của tôi sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm. Nhưng nếu ở bên ngoài, tôi sẽ không thể phát hiện ra bất cứ điều gì.
Tôn Thụy gật đầu nói:
- Tôi cũng từng nghiên cứu qua về vấn đề này, thậm chí viết một bài luận văn về nó. Tôi cảm thấy thứ gọi là cảm ứng đối với lệ quỷ của ngự quỷ nhân, thực chất chính là quy luật giết người của con quỷ bên trong người đang bị phát động. Mà chúng ta, những ngự quỷ nhân là người khống chế, khắc chế lệ quỷ. Không cho nó dùng quy luật giết người này để giết người, nên sẽ có được một loại cảm giác không thể diễn tả như này.
- Giống như một người đàn ông đang đi trên đường thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp vậy. Dù cô gái kia rất lạ lẫm, cũng không phải là gu của người đàn ông kia. Nhưng kiểu gì người đàn ông kia cũng sẽ nhịn không được mà nhìn liếc qua cô gái kia một chút. Nhưng sau đó người kia sẽ khắc chế và thu hồi ánh mắt.