- Đây chính là sự đan xen giữa bản năng phản ứng và lý trí. Cho nên thi thoảng người ta sẽ làm ra một số hành vi nằm ngoài sự khống chế của bản thân họ.
- Lệ quỷ là bản năng, ngự quỷ nhân là lý trí. Dưới sự xung đột của hai thứ này, cảm ứng sẽ xuất hiện. Tiếc là bài luận văn này của tôi không được sự đồng tình từ tổng bộ. Bọn họ cho rằng bài luận văn của tôi không có đầy đủ chứng cứ, thiếu tính minh bạch, tất cả chỉ dựa trên phỏng đoán. Đúng là một cách thức làm việc khá uyển chuyển của bọn họ. Thực tế là do bọn họ cảm thấy bài luận văn này của tôi quá vô nghĩa, không nhất thiết phải tìm hiểu về nó.
Nói đến đây, y thở dài một hơi, tỏ ra cực kỳ tiếc nuối.
Dương Gian đi đến, tỏ ra kinh ngạc nói:
- Không nghĩ là cậu lại còn là một văn nhân đó.
Tôn Thụy cười cười:
- Thậm chí tôi còn định viết một cuốn 'Tôi là người phụ trách của thành phố Đại Hán'. Đã liên với nhà xuất bản xong, cũng chuẩn bị mấy trăm vạn tiền quảng cáo, chắc chắn là bán rất chạy. Đáng tiếc là chưa có viết xong. Đội trưởng Dương, cậu đừng thấy bộ dạng này của tôi mà tưởng nhầm. Tôi tốt nghiệp cao đẳng hẳn hoi đó, trước kia cũng thường xuyên gửi bản thảo cho nhà xuất bản. Cậu có muốn tôi viết cho cậu một bản tự truyện không? Tôi cam đoan nó nhất định sẽ rất đặc sắc. Còn tên thì lấy là 'Người đàn ông đến từ…'
Không đợi cho y nói xong, Dương Gian đã cắt ngang:
- Đủ rồi, mấy lời này của cậu hãy giữ lại sau này rồi hẵng nói. Hôm nay số lượng chuyện xảy ra đã quá nhiều rồi. Vả lại hiện tại chúng ta đang ở trong bưu điện quỷ, hơn nữa còn là người xâm nhập trái phép vào trong. Không một ai biết được liệu điều này có mang đến ảnh hưởng không tốt nào đó không nữa.
- Tối hôm nay tôi sẽ gác đêm, mấy người tìm chỗ nào đó nằm nghỉ đi. Ngày mai, tôi sẽ bắt đầu tìm cách leo lên tầng năm. Cậu gọi là Vương Thiện đúng không? Nãy cậu bảo là có phương pháp leo lên tầng năm, hiện tại cậu có định nói qua một chút về nó không? Hi vọng phương pháp của cậu sẽ có tác dụng, chứ không phải nói ra một số chuyện không thực tế. Tôi cũng không phải là người dễ bị người khác dắt mũi như vậy đâu.
Lúc này, lực chú ý của hắn đã chuyển qua người thanh niên trẻ tuổi chừng mười chín hai mươi kia.
Vương Thiện mỉm cười:
- Tôi cũng không phải là tên Vạn Hưng kia, đương nhiên phương pháp của tôi là có thể thực hiện được. Ngoài ra, sỡ dĩ tôi tự nguyện giúp mấy người, cũng là vì tôi muốn sống sót mà rời khỏi đây, chứ không vì ý nghĩ nào khác.
- Dù tôi không biết được thật giả, nhưng có người đưa thư ở tầng trên từng nói qua. Ở trên bưu điện quỷ tầng thứ năm có một cái cầu thang thông ra phía ngoài. Người đưa thư có thể đi theo cầu thang đó và thoát khỏi đây, thoát khỏi thân phận của một người đưa thư, không cần phải đi đưa thư nữa, hoàn toàn loại bỏ được nguyền rủa và nhận được tự do. Tôi nghĩ bản thân không hề có lựa chọn, chỉ còn cách đánh cược một lần.
- Nhưng năng lực của tôi có hạn, nếu dựa vào việc đi đưa thư để leo lên thì sớm muộn gì cũng sẽ chết. Cho nên tôi giúp đỡ ba người, cũng là hy vọng đến lúc đó ba người có thể giúp tôi một tay.
Hắn ta nói chuyện rất thẳng thắn, loại bỏ đi sự cố kỵ trong lòng đám người Dương Gian.
Là một người bình thường, nên Vương Thiện hiểu rất rõ sự nguy hiểm của những người này. Một khi trêu chọc đến bọn họ, chỉ cần tiện tay là bọn họ có thể xử lý hắn ta rồi, đây cũng không phải là chuyện cười.
- Thật? Tầng năm có cầu thang để rời khỏi chỗ này?
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, nhưng hắn cũng không quá tin tưởng vào lời nói này.
- Chuyện này cứ để sau này rồi hẵng nói, điều cần nói hiện tại chính là phương pháp leo cầu thang nhanh chóng của cậu là gì?
Vương Thiện cười nói:
Mấy vị ngồi trước đã, để tôi từ từ nói. Hiện tại chúng ta có thời gian, không cần phải nóng nảy như vậy, đúng không?
Dương Gian tùy tiện ngồi xuống rồi bảo:
- Đúng thế, tối nay chúng ta có nhiều thời gian, cứ từ từ mà nói.
Vương Thiện ngẫm nghĩ một lúc, giống như đang sắp xếp ngôn ngữ, một lúc sau mới mở miệng nói:
- Nhìn qua thì thấy nhiệm vụ của người đưa thư chỉ là đi đưa thư, nhưng thực tế trong đó lại có rất nhiều quy tắc ngầm không có ghi ra. Những quy tắc ngầm này giống như được thiết lập ra để che giấu lỗ hổng vậy. Nó nằm đó và chờ đợi mỗi một người đưa thư đi khai quật và nếm thử. Đồng thời người đưa thư cũng cần mạo hiểm cực kỳ lớn để nếm thử.
- Lấy ví dụ như việc xé bỏ bức thư đi. Ở bên trong bưu điện quỷ cũng không có quy luật nào quy định là có thể xé bỏ được thư, nhưng lại có người làm như vậy, đồng thời còn có thể sống sót được. Thế là loại chuyện như vậy được các người đưa thư truyền miệng cho nhau.
- Nhưng mà đây chỉ là một trong những quy tắc ngầm thôi.
Dương Gian gật đầu nói:
- Có lý, nói tiếp đi.
- Trong khoảng thời gian trở thành người đưa thư, tôi từng cẩn thận nghiên cứu và suy luận. Sau đó tôi phát hiện ra một phương pháp leo lên tầng trên khá đặc biệt. Đối với người bình thường mà nói, phương pháp là không thể thực hiện, sẽ khiến bọn họ chết rất thảm. Nhưng là người đặc biệt thì khác, lại có thể thực hiện.
Vương Thiện nói chuyện với tâm thế cực kỳ bình tĩnh, loại tâm thế này và tuổi tác của hắn ta hoàn toàn không tương xứng với nhau.
- Toàn bộ người đưa thư đều biết, sau khi đưa ba bức thư sẽ lên được một tầng. Nhưng mỗi một tầng đều sẽ có người mới, chuyện này sẽ tạo ra một hiện tượng khá kỳ quái. Đó chính là có một số người đã đưa xong bức thư thứ hai, nhưng có một vài người lại chưa từng đi đưa thư. Loại hiện tượng này sẽ tạo thành cảnh người mới và người cũ ở cùng một tầng.
- Ban đầu tôi cứ tưởng rằng đây là do bưu điện quỷ muốn cho người mới có cơ hội học tập kinh nghiệm từ người cũ. Để họ bớt phải đi đường vòng, tăng khả năng sinh tồn. Nhưng sau này tôi lại không nghĩ là như vậy.
- Bưu điện quỷ này không có nhân tính hóa như vậy. Nó sẽ không để ý đến sống chết của một người. Cho nên tôi mới cảm thấy tình trạng đó xuất hiện là vì nó muốn để cho người mới leo tầng nhanh hơn.