Vương Thiện nghiêm túc nói:
- Cho nên về việc tiến lên tầng trên không phải dựa vào số lần đi đưa thư, mà là đi đưa những bức thư mang tính then chốt. Mỗi một người đưa thư, phong thứ thứ ba, chính là phong thư dùng để lên lầu. Nếu có người đoạt được bức thư thứ ba của người đưa thư và đưa thành công, như vậy khả năng cao người kia cũng sẽ thay thế được thân phận của người đưa thư kia và leo lên trên.
- Cái giá phải trả đương nhiên là số lần đưa thư của người đưa thư kia sẽ về không, cần đi đưa thư ba lần lại từ đầu.
Dương Gian nhìn hắn ta, trầm giọng nói:
- Một suy đoán không hề tệ, cậu có chứng cứ không?
Vương Thiện lắc đầu cười một tiếng:
- Không có, nhưng tôi muốn cược một lần, cược mấy người có thể thành công leo lên trên. Tiếp theo đây sẽ là bức thư thứ ba của tôi, tôi có thể tặng bức thư này cho mấy người. Ngoài ra, bức thư của tên Vạn Hưng kia cũng là bức thư thứ ba, mấy người có thể cướp nó. Còn cô gái tên là Tiền Dung kia chỉ mới đưa một bức thư, cô ta không phải là mục tiêu phù hợp.
Dương Gian nói:
- Nói cách khác, trong ba người bọn tôi, có hai người có thể lấy được bức thư thứ ba để lên tầng trên?
Vương Thiện gật đầu nói:
- Đúng thế.
Dương Gian nói:
- Cậu cam tâm dâng ra bức thư thứ ba của bản thân?
Vương Thiện cười khổ nói:
- Đây là phương pháp tốt nhất, dù tôi có thể leo lên tầng hai thì như thế nào chứ? Không phải là tôi lại phải tiếp tục đi đưa thư hay sao. Nếu cứ như vậy mãi thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết thảm. Cho nên tôi chỉ còn cách đánh cược tất cả mọi thứ lên trên người của mấy vị. Cược lúc rời đi mấy người sẽ có cách dẫn tôi ra ngoài.
- Đây là một cuộc giao dịch không ngang hàng, thứ tôi tin tưởng chỉ là chữ tín của mấy người. Nếu mấy người không coi lời tôi nói vào đâu thì tôi cũng không còn cách nào khác nữa.
Bộ dạng nói chuyện lúc này của hắn ta khá thê thảm.
Thế nhưng sự thật chính là như vậy, hắn ta chỉ là một người bình thường. Sau khi nghiêm túc suy xét, khả năng hắn ta còn sống sót mà leo lên tầng thứ năm là quá nhỏ. Hiện tại cũng chỉ có sự xuất hiện của ba người Dương Gian, Tôn Thụy, Lý Dương chính là một cơ hội lớn cho hắn ta.
Những nhân tố không xác định luôn mang đến những thay đổi không tưởng.
Thứ mà Vương Thiện muốn đánh cược cũng chính là những sự thay đổi không ai ngờ đến này.
Dương Gian nói:
- Cậu là một người thông minh, mạnh hơn rất nhiều người khác. Nói thật, tôi rất thích loại người biết thức thời như cậu. Trước giờ tôi gặp qua không ít người, nhưng phần nhiều trong số đó đầu óc của bọn họ còn không tỉnh táo bằng một nửa của cậu.
- Được rồi, tôi đáp ứng cậu, nếu có thể, tôi sẽ mang cậu ra ngoài.
Vương Thiện cảm kích nói:
- Cảm ơn đội trưởng Dương.
Đúng lúc này, Tôn Thụy bất chợt chỉ tay về phía cửa.
- Mấy người khoan nói chuyện đã, tôi muốn hỏi, trước giờ căn phòng này là như thế này sao?
Hiện tại, ở ngoài cửa, bóng tối đang len lỏi qua khe hở và chảy vào bên trong. Gần một nửa phòng khách đã bị bóng tối ảnh hưởng, trở nên mờ ảo, giống như đang bị một tầng bóng ma bao phủ. Đồng thời bóng tối còn đang tăng dần, ánh sáng xung quanh bắt đầu trở nên ảm đạm.
Tình cảnh này giống như ở bên ngoài đang có thứ gì đó ảnh hướng đến mọi thứ.
Sắc mặt Vương Thiện đột biến:
- Không, trước kia chưa bao giờ có loại hiện tượng này. Chỉ là hôm nay không thích hợp… Quả nhiên, một phòng chỉ có thể ở được một người. Nếu ở quá con số đó sẽ xuất hiện một số dị thường đáng sợ.
- Yên tĩnh.
Dương Gian chợt quát khẽ.
Vương Thiện ngay lập tức ngừng nói.
Tôn Thụy và Lý Dương cũng nhìn chằm chằm vào chiếc cửa gỗ.
Không ai nói chuyện, nhất thời mọi thứ trở nên cực kỳ yên tĩnh, một chút tạp âm cũng không có.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Bất chợt, ở phía ngoài cửa của căn phòng, trong đại sảnh tầng một xuất hiện một tiếng bước chân như có như không. Tiếng bước chân quanh quẩn ở trong bóng tối, dần dần đi về phía bên này. Càng lúc càng gần, tiếng bước chân cũng càng to và rõ ràng hơn.
Một tiếng bước chân quanh quẩn trong bóng đêm?
Trong lòng tất cả mọi người đều có chút run rẩy.
Dương Gian trầm mặt, nhỏ giọng nói:
- Là quỷ.
Tôn Thụy nhỏ giọng chửi một câu.
- Đúng là một nơi xui xẻo.
Lý Dương tỏ ra khá khẩn trương.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Đừng vội, chưa chắc mục tiêu của nó đã là chúng ta đâu.
Dương Gian ra hiệu một cái, sau đó hắn cũng không lùi lại, mà tiến về phía cửa phòng.
Vương Thiện ở bên cạnh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hắn ta hiểu rất rõ. Một khi hắn ta bị quỷ để mắt đến, chắc chắn hắn ta sẽ phải chết, không thể nghi ngờ. Cho nên lúc này hắn ta không dám có hành động nào bậy bạ, chỉ cắn môi, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.
Dù sao ở chỗ này cũng có đến ba người phụ trách lận.
Ở bên ngoài, tiếng bước chân càng ngày càng lớn.
Thông qua tiếng bước chân, bọn họ có thể khẳng định được thứ kia đang ở bên ngoài hành lang. Hành lang của tầng này cũng không lớn, nên có thể khẳng định được vị trí của tiếng bước chân hẳn là nằm ở giữa căn phòng số một và số hai.
Tuy nhiên dường như chủ nhân của tiếng bước chân kia cũng không có ý định dừng lại.
Hiện tại hẳn là nó đang ở trước cửa căn phòng số ba số bốn gì đó.
- Đến phòng số năm.
Dương Gian hơi híp mắt, nhìn về chỗ phát ra tiếng bước chân.
Tiếng bước chân nặng nề kia vẫn không hề có ý định dừng lại.
Căn phòng số sáu.
Rất gần, đã gần vô cùng.
Thứ kia đã xuất hiện sát vách, thế nhưng căn phòng bên cạnh không hề có người ở mới phải.
Vạn Hưng và người phụ nữ tên Tiền Dung kia ở trong phòng số 1 và số 3, còn phòng số 6 không có ai ở.
- Dội trưởng Dương, xem ra mục tiêu của nó chính là chúng ta.
Tôn Thụy đứng chống gậy, híp mặt, vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Đã đến rồi?
Trong lòng y có chút thấp thỏm, không thể nào đoán ra được điều gì. Bởi vì con quỷ ở bên ngoài là một con quỷ không biết, nên không thể phán đoán ra được cấp bấc cùng mức độ nguy hiểm.
Có lẽ nó rất yếu, nhưng cũng có lẽ rất đáng sợ.
- Dừng rồi.