Một khi quỷ chặn cửa không thể nào ngăn cản được sự xâm lấn của con quỷ ở bên ngoài, như vậy hắn ta sẽ phải chết.
Bởi vì thân thể hắn ta đã bị lệ quỷ xâm nhập, nếu lệ quỷ bị áp chế, toàn bộ cơ năng của thân thể sẽ không có cách nào duy trì, cái chết là điều tất yếu.
Đây chính là khuyết điểm trí mạng của ngự quỷ nhân, cần có lệ quỷ duy trì mạng sống.
“Răng rắc, răng rắc.”
Giờ phút này, thậm chí Lý Dương còn có thể nghe thấy được từng tiếng vỡ vụn được truyền ra từ trong cơ thể. Ngay từ đầu hắn ta còn tưởng là do thân thể của bản thân đang vỡ nát. Nhưng sau đó hắn ta phát hiện ra không phải như vậy.
Dường như có một lớp gì đó đang bao phủ ở trên người hắn ta, không thể nhìn thấy đang vỡ vụn.
Tiếng vỡ khá yếu ớt, giống như đồ sứ vậy.
Cũng ngay lúc này, bên trong một căn phòng khách sạn nằm cạnh tòa Lạn Vĩ Lâu tại thành phố Đại Hán.
Ở trong góc của căn phòng này có đặt hai món đồ sứ, nhưng hiện tại một trong hai đang không ngừng xuất hiện vết nứt. Ban đầu chỉ có một đường, nhưng sau đó các vết nứt này không ngừng lan rộng ra. Mặc dù tốc độ nứt không nhanh, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì trước sau gì món đồ sứ này cũng sẽ bị vỡ nát.
Lý Dương hô to một tiếng:
- Đội trưởng Dương, cứ tiếp tục như này không phải là cách. Chúng ta không thể nào dây dưa mãi với lệ quỷ được.
Hắn ta biết Dương Gian đã ra tay.
Cái bóng cao lớn màu đen ở trên cánh cửa chính là minh chứng rõ ràng nhất.
- Ở chỗ này quỷ vực của tôi bị áp chế, nên chúng ta chỉ có thể tiếp tục kiên trì mà thôi.
Dương Gian lạnh lùng nói, sau đó cởi bao tay ra.
Một bàn tay màu đen, cứng ngắc, giống như tay của người chết lộ ra.
Đây chính là bàn tay quỷ của hắn.
Nhưng hiện tại cả đám đang ở trong bưu điện quỷ, bị áp chế bốn tầng quỷ vực. Còn bàn tay quỷ chỉ xâm nhập được ba tầng quỷ vực, nên hắn không thể nào tập kích con lệ quỷ bên ngoài khi đứng tại chỗ được.
Vì vậy phương pháp duy nhất để tập kích nó chính là tiến lại gần và tiếp xúc với nó.
Dương Gian nhanh chân bước tới, không chút do dự, đồng thời liếc mắt nhìn Tôn Thụy.
- Tôn Thụy, đồng loạt ra tay với tôi. Nhất định phải sử dụng áp chế cùng nhau, cùng thời điểm thì mới mạnh được. Nếu không sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.
- Cứ giao cho tôi.
Tôn Thụy híp mắt nói, mặc dù y đang đứng chống gậy tại chỗ cũ, không hề nhúc nhích, nhưng đã chuẩn bị tốt để có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Việc ngự quỷ nhân ra tay tập kích cũng không nhất định phải tạo ra những động tác rõ ràng.
Dương Gian đi đến bên cạnh cánh cửa đang cong vòng.
Cánh cửa cong vào trong, nên tạo thành một lỗ hổng chừng bảy tám centimet. Lỗ hổng này đã được coi là nhỏ rồi. Lúc trước, tại thời điểm mà cánh cửa cong mạnh nhất, lỗ hổng này có thể lớn chừng hai mươi centimet là ít. Đây đúng là một chuyện khó có thể tin. Bởi vì một khi cánh cửa cong đến mức độ như vậy nó đã phải gãy đôi từ lâu rồi.
Xuyên qua lỗ hổng này, Dương Gian chỉ nhìn thấy một khu vực tăm tối.
Nhưng ở trong bóng đêm dường như đang có một bóng người mơ hồ đứng trước cửa, tuy nhiên lại giống như không có ai cả.
Bởi vì hắn căn bản không thể nào nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng không khó để biết được rằng ở bên ngoài đang đứng một con lệ quỷ. Dương Gian nhẹ nhàng đưa tay luồn qua lỗ hổng kia, đồng thời với tay về vị trí chốt cửa, hắn đoán quỷ đang ở đâu đó tại chỗ này.
Bàn tay quỷ của hắn chỉ cần đụng vào quỷ là sẽ hình thành áp chế.
Ít nhất nó cũng sẽ khiến cho một con lệ quỷ bị mất đi năng lực hành động trong nháy mắt. Cho dù là con lệ quỷ kia có hoàn thành ghép hình ở trình độ rất cao đi nữa, bàn tay quỷ của hắn cũng có thể áp chế một phần năng lực của con quỷ kia.
Bàn tay quỷ của Dương Gian mò mẫm trong bóng tối, hắn dựa vào vị trí của tay nắm cửa làm vật tham chiếu rồi sờ về phía kia.
Rất nhanh.
Hắn đã sờ được một chiếc tay nắm cửa cũ kỹ, cũng ngay lúc đó hắn còn sờ trúng một thứ.
Một bàn tay gầy guộc, âm lãnh, cứng ngắc.
Bàn tay này đang cầm lấy tay nắm cửa. Thậm chí Dương Gian còn có thể cảm giác được những móng tay dài, những cục xương nhô lên theo từng đốt ngón tay của bàn tay kia.
Trong lòng Dương Gian không khỏi nảy sinh một ý nghĩ.
Bàn tay này rất lớn, cũng rất quỷ dị.
Bởi vì hắn cảm giác được ngón tay của nó dài hơn rất nhiều so với người bình thường.
Ngay khi bàn tay quỷ đụng với tay của con quỷ bên ngoài cánh cửa, Tôn Thụy cũng lập tức cảm giác được thời cơ đã đến.
“Khục, khục khục!”
Y giống như một người bệnh sắp chết vậy, ho khan đầy kịch liệt. Điều khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi chính là tiếng ho khan của y không hề có trọng âm. Rõ ràng chỉ có mình Tôn Thụy đang ho khan, vậy mà ở trong phòng lại đột nhiên xuất hiện một tiếng ho khan khác nữa. Tiếng ho khan này và tiếng ho khan của Tôn Thụy chồng lên với nhau. Tuy nhiên việc chồng lên này cũng không phải quá cao, vẫn có thể nghe ra được hai tiếng ho khan.
Cũng chính vì như vậy mới khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ngay khi tiếng ho khan vừa vang lên.
Dường như nó có thể vượt qua được cánh cửa và áp chế con lệ quỷ ở bên ngoài.
Đột nhiên, bàn tay mà Dương Gian đang chạm đến nhanh chóng thu hồi, rời bỏ cái chốt cửa.
Cánh cửa đang vặn vẹo và chấn động kịch liệt cũng lập tức ổn định lại.
“Rầm!”
Cánh cửa phòng đang cong lập tức khôi phục bình thường. Sau đó vang lên một tiếng rầm cực lớn, cánh cửa đột nhiên đóng lại.
Bàn tay của Dương Gian vì chưa kịp rút lại, nên bị cánh cửa đóng chèn ép, trực tiếp phát ra mấy tiếng răng rắc rồi gãy ngang.
Cơn đau đớn kịch liệt khiến cho khóe miệng Dương Gian phải co quắp.
Lý Dương biến sắc, vội vàng nói:
- Đội trưởng Dương?
- Không sao, chỉ là gãy một cánh tay thôi.
Dương Gian bình tĩnh nói, đồng thời ra hiệu cho mấy người yên tĩnh.
Lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện tiếng bước chân.
Tuy nhiên lúc này tiếng bước chân đã khác với lúc trước. Dường như con quỷ này đang quay người rời đi. Tiếng bước chân vang lên, dần dần nhỏ đi, càng ngày càng cách xa cánh cửa phòng số bảy hơn.