Lúc này Tôn Thụy đột nhiên hỏi:
- Cậu là Vương Thiện đúng không? Ở bên trong phòng này có công tắc bật đèn không?
Vương Thiện nói:
- Không, trong nhà vệ sinh, phòng ngủ hay phòng khách đều không hề có công tắc. Lúc trước tôi đã kiểm tra qua mấy lần rồi, có thể khẳng định bên trong phòng không hề có công tắc. Toàn bộ đèn bên trong phòng đều sẽ tự động bật vào sáu giờ tối và tự động tắt vào sáu giờ sáng ngày hôm sau.
Tôn Thụy gật đầu nói:
- Như vậy thì đúng rồi, không có công tắc cũng có nghĩa là đèn không do con người khống chế. Phân tích của đội trưởng Dương là đúng. Gõ cửa tắt đèn chính là quy luật giết người thứ hai của con lệ quỷ kia.
- Cho nên con quỷ này có được hai loại quy luật giết người, tắt đèn giết người và mở cửa giết người. Dựa theo mức độ nguy hiểm và trình độ của nó, mỗi loại quy luật đều là nhất kích tất sát, không hề tồn tại khả năng sống sót.
Nói đến đây, Tôn Thụy khẽ đưa tay sờ sờ trán.
- Đúng là đáng sợ, thiếu chút nữa đám người chúng ta đã bị đoàn diệt.
Dương Gian híp mắt.
- Đúng là khủng bố, nhưng cũng không phải là kinh khủng nhất. Nếu quỷ gõ cửa mà ở chỗ này thì…
Nếu quỷ gõ cửa còn ở bên trong bưu điện quỷ, hai con lệ quỷ cùng du đãng, vậy chỉ có thể nói đây là một cục diện phải chết. Mức độ nguy hiểm đã là cấp S, là một chuyện linh dị khó giải.
Gõ cửa hẳn phải chết, tắt đèn phải chết, mở cửa cũng sẽ chết.
Hiện tại quỷ gõ cửa không có ở trong này, nên chỉ cần chặn cửa, ngăn cản lực lượng linh dị, không cho đèn bị tắt thì đám người vẫn còn có đường sống.
Tôn Thụy nói:
- May là lần này đội trưởng Dương mang theo Lý Dương đến đây. Cậu ta rất thích hợp trong việc xử lý mấy loại lệ quỷ có quy luật giết người như này.
Vương Thiện nghe thấy đám người phân tích, con ngươi không khỏi hơi co lại.
Những người này đều là quái vật hay sao vậy?
Có thể không nói đến việc đối kháng được một lần tập kích của lệ quỷ. Nhưng bọn họ lại có thể nhanh chóng phân tích ra cách thức giết người của lệ quỷ. Đồng thời những phân tích đó cũng không phải là đột nhiên đoán, mà là căn cứ vào các tình tiết diễn biến, để đưa ra những phân tích một cách hợp tình hợp lý.
Lệ quỷ đang dần dần bị bọn họ phá giải…
Tôn Thụy gõ gõ cây gậy xuống nền nhà, rồi nhìn về phía Dương Gian và hỏi:
- Như vậy, ở trong tình huống như này, nếu muốn xử lý con quỷ này thì phải làm như thế nào?
Nghe được câu hỏi này Vương Thiện càng tỏ ra chấn động hơn.
Dù cái gì vậy trời, những người này lại còn muốn xử lý con quỷ vừa rời đi?
Bọn họ và hắn ta đều là người trên cùng một thế giới hay sao vậy?
Chênh lệch… Cũng quá lớn rồi.
Điều này đã không thể nào bù đắp được chỉ bằng việc nỗ lực nữa rồi.
…
Ban đêm, xem như bọn họ đã vượt qua đoạn thời gian nguy hiểm ngắn ngủi.
Sau khi tập kích thất bại, con quỷ du đãng ở bên trong bưu điện quỷ không hề xuất hiện nữa. Đây cũng coi như là một tin tức tốt, ít nhất con lệ quỷ kia cũng không nhắm vào bọn họ. Nếu không cái giá mà bọn họ phải trả cũng không phải chỉ có một lần ra tay đơn giản như này đâu.
Ba người ngồi trên ghế sô pha ở trong căn phòng số 7 và đều chìm vào suy tư.
Vương Thiện chỉ là người bình thường, nên không dám tham dự vào trong chuyện này. Vì vậy hắn ta chỉ biết ngồi im chờ đợi ở trong căn phòng.
Dương Gian trả lời câu hỏi lúc trước của Tôn Thụy.
- Giam giữ con quỷ này là một việc cực kỳ khó khăn. Đầu tiên, sau sáu giờ tối, chúng ta không thể đi ra ngoài. Bởi vì không một ai có thể chắc chắn được khi đèn tắt thì liệu có phát động quy luật tắt đèn hẳn phải chết không. Có thể chúng ta vừa mới bước chân ra ngoài thì lập tức chết ngay, cho nên không thể đánh cược điều này.
- Nếu ban đêm không thể ra ngoài, vậy chúng ta chỉ còn cách hành động vào ban ngày. Bởi vì chỉ có ban ngày đèn ở trong bưu điện quỷ mới có thể sáng. Chúng ta cũng chỉ còn cách lợi dụng quy tắc này của bưu điện quỷ để tránh né quy luật đèn tắt người chết.
- Nhưng vấn đề chính ở đây là ban ngày quỷ sẽ không xuất hiện.
Lý Dương lập tức nói:
- Nói như vậy có nghĩa là chúng ta chỉ có thể tìm ra con quỷ kia vào ban ngày và giam giữ nó. Còn ban đêm là không thể nào đối phó được. Đúng không ?
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Quỷ không ở tầng một, nhưng có thể nó ở tầng hai, tầng ba, thậm chí là tầng năm. Hoặc là nó đang ẩn giấu ở trong một xó xỉnh nào đó của bưu điện quỷ. Tuy nhiên đó chỉ là suy đoán của cá nhân tôi mà thôi. Khả năng cao nó vẫn nằm ở trên tầng thứ năm của tòa bưu điện quỷ này.
Lúc còn sống ông lão quỷ gõ cửa đã từng ngã từ tầng năm xuống mà chết.
Đây chính là một manh mối chỉ rõ bí mật của bưu điện quỷ nằm ở trên tầng năm.
Hoặc có thể con quỷ du đãng này vốn dĩ ở tầng năm và nó đi lung tung không có quy luật. Chỉ là do bọn họ xui xẻo nên con quỷ này mới đi xuống tầng một. Cũng có thể do bọn họ là những kẻ xâm nhập trái phép nên bị quỷ để mắt đến.
Tôn Thụy trầm ngâm:
- Đúng thế, nếu muốn giam giữ được con lệ quỷ này thì chúng ta phải tìm ra vị trí của nó vào ban ngày. Nhưng quỷ bưu điện rất lớn, số lượng phòng có chừng ba mươi lăm căn. Đồng thời mỗi tầng đều được ngăn cách với nhau, nên không thể tùy tiện đi từ tầng này qua tầng khác như vậy được. Vì thế mức độ khó khăn của việc giam giữ sẽ tăng lên rất nhiều.
- Nếu hành động vào ban đêm sẽ có quá nhiều bất lợi cho chúng ta. Điều này cũng chẳng khác gì chúng ta luôn luôn phải kháng cự với một loại quy luật giết người của nó, quá thiệt thòi. Không cẩn thận là chết hết toàn bộ.
Dương Gian nói:
- Việc lên tầng quan trọng hơn. Còn quỷ thì tạm thời không cần phải quan tâm đến. Nó không thể đối phó được với ba người chúng ta.
Tôn Thụy lại nói:
- Nhưng muốn lên tầng trên thì phải đi đưa thư. Mà hiện tại chỉ có hai phong thư, một của Vương Thiện, một của tên Vạn Hưng phòng số ba. Điều này chứng tỏ, sau khi lên tầng hai, ba người chúng ta phải tách nhau ra.