Nhìn thì thấy nhiệm vụ đưa thư khá đơn giản, nhưng ở bên trong nó chứa đựng rất nhiều loại biến hóa không ai biết.
Toàn bộ mọi thứ đều cần bản thân người đưa thư tự đi khai quật.
Có một ít chuyện được phát hiện ra và truyền miệng giữa các người đưa thư với nhau, nhưng cũng có một số chuyện chưa bị phát hiện.
- Số lần đi đưa thư của người đưa thư tầng một quá ít. Ngoài ra còn là những người mới có tỷ lệ tử vong cực kỳ cao, nên lượng tình báo cũng có hạn. Dù cho có lấy được một ít tình báo đi nữa, thì cũng nhanh chóng bị đưa lên tầng trên, không truyền lại cho tầng một. Vì thế người đưa thư sống càng lâu càng biết được nhiều chuyện. Chúng ta muốn tìm ra được đường tắt thì chỉ còn cách đi lên trên để hỏi.
Dương Gian hơi lắc đầu.
Hắn cảm thấy bản thân không cần thiết phải lãng phí quá nhiều thời gian ở tầng một, mà nên lên tầng hai để xem.
Dù sao những người lên được tầng hai thì đều đã là người thành công đưa ba bức thư, đã thoát khỏi phạm trù của tân thủ.
Dương Gian nói tiếp:
- Hôm nay đến đây thôi, cứ chờ ngày mai xem xét tình hình rồi bàn bạc sau. Tối hôm nay chúng ta đừng ngủ, không ai biết được con quỷ du đãng bên trong quỷ bưu điện có còn xuất hiện nữa không.
Tôn Thụy cũng thở dài:
- Nên vậy. Chỉ có ban ngày, quỷ bưu điện mới an toàn hơn một chút. Ban đêm quá nguy hiểm, không thể làm được chuyện gì, chỉ có thể ở bên trong phòng.
Bên ngoài tối đen như mực, còn có quỷ du đãng lung lung, như vậy thì ai dám đi ra ngoài.
Sau đó, ba người đều ngồi nghỉ ngơi ở bên trong căn phòng số bảy. Không có một ai dám ngủ, tất cả đều chú ý đến động tĩnh bên ngoài cửa phòng.
Bởi vì không ai dám chắc chắn rằng con lệ quỷ vừa mới tập kích thất bại kia sẽ không trở lại lần hai.
Tuy nhiên, nhân lúc rảnh rỗi, Dương Gian cũng bớt chút thời gian để quan sát căn phòng này kỹ hơn. Hắn muốn thử xem có thể phát hiện ra được chỗ cổ quái nào không.
- Đội trưởng Dương, căn phòng này rất bình thường, bình thường đến mức khó tin, không hề có bất cứ chỗ nào kỳ quái. Tuy nhiên đây lại chính là điều kỳ quái nhất. Bởi vì theo tình huống bình thường mà nói, mỗi khi người đưa thư đi vào ở bên trong căn phòng, ít nhiều gì cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết hay đồ vật. Nhưng không, bên trong căn phòng cực kỳ sạch sẽ, không hề có bất cứ thứ gì cả.
Vương Thiện cũng không ngủ, hắn ta nhìn thấy Dương Gian đi qua đi lại bên trong phòng liền mở miệng nói:
- Khi mới đi vào trong căn phòng này, tôi cũng có ý nghĩ như đội trưởng Dương. Tôi định tìm tòi một chút xem có phát hiện ra dấu vết nào không, nhưng đáng tiếc là mọi thứ quá bình thường.
- Căn phòng quá sạch sẽ, không hề có bất cứ dấu vết nào. Cho dù là những đồ vật của người đưa thư lúc trước cũng không để lại.
Dương Gian dừng lại, nhìn hắn ta và nói:
- Đúng là không thể nào hiểu được? Nhưng cậu nói như vậy khiến tôi hiểu được đại khái về đặc tính của căn phòng này.
- Đây cũng giống như cơ chế khởi động lại vậy. Đến một thời điểm đặc biệt nào đó, hoặc là khi người đưa thư ở trong phòng bị chết, căn phòng sẽ khôi phục lại bộ dạng của một thời điểm nào đó trước kia. Còn những dấu vết mà người đưa thư kia đã để lại đều sẽ bị xóa sạch. Bất kể trước kia người này đã lưu lại ở bên trong căn phòng này những gì, thì sau khi khởi động lại, mọi thứ sẽ bị biến mất.
- Thì ra là như vậy.
Vương Thiện trầm ngâm, hắn ta cảm thấy lời giải thích này rất đúng.
Dương Gian lại nói:
- Xem ra chúng ta không cần phải lãng phí thời gian tìm tòi nữa. Cứ thảnh thơi mà chờ trời sáng. Bức thư thứ ba của cậu lúc nào thì đến hạn?
Vương Thiện nói:
- Có lẽ là ngày mai hoặc ngày kia. Cũng vì thời gian sắp đến cho nên tôi mới đến bên trong quỷ bưu điện. Tuy nhiên tôi nghe nói, người đưa thư ở tầng trên có thể trở lại quỷ bưu điện bất cứ lúc nào, chứ không phải như chúng ta, bị ép trở lại đây.
- Được rồi, hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy thư của cậu.
Nói xong, hắn cũng không tiếp tục quan sát nữa, mà ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lý Dương thì ngược lại, lá gan của hắn ta rất lớn, cứ thể ngồi ở cạnh cánh cửa, đề phòng con quỷ kia xuất hiện bất cứ lúc nào.
Tôn Thụy không nói chuyện, chỉ cầm cuốn sổ nhỏ rồi ghi ghi chép chép, cũng không biết y đang ghi cái gì. Có lẽ đang ghi lại mọi chuyện nhằm phân tích chi tiết hơn, nhưng tóm lại là không hề nhàn rỗi.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Ở bên trong quỷ bưu điện cực kỳ yên tĩnh, ngay cả một chút tạp âm cũng không có. Dưới ánh đèn leo lét, ba người ngồi ở ba góc của căn phòng, không ai nói một lời.
Buổi tối dài dằng dặc và yên tĩnh, nhưng cuối cùng cũng phải trôi qua.
Mười hai tiếng đồng hồ qua đi.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau.
Ở bên trong quỷ bưu điện, bóng tối dần dần tan biến, ánh sáng xuất hiện. Đồng thời ánh đèn bên trong phòng cũng tắt rất đúng giờ.
Đèn vừa tắt.
Toàn bộ người trong phòng đều giật mình một cái, giống như sợ chuyện gì ngoài ý muốn sẽ xảy ra.
Nhưng sau đó mọi người lại ý thức được, đây là trời đã sáng nên đèn bên trong phòng tự động tắt. Đó chỉ là một loại biến hóa bình thường của quỷ bưu điện, không có nguy hiểm.
Vốn đang ngồi nhắm mắt ở trên ghế, Dương Gian lập tức mở miệng nói:
- Đến lúc rồi.
Hắn không ngủ, chỉ là ngồi nghỉ để điều chỉnh lại tâm trạng và cơ năng thân thể.
Mặc dù với tình trạng thân thể hiện, hắn có thể không ăn, không uống, không ngủ vài ngày. Nhưng hiện tại đang ở trong khung cảnh đặc thù, nên vẫn cần tính toán một cách tỉ mỉ.
- Lý Dương, mở cửa, chúng ta đi ra ngoài xem sao.
Tôn Thụy chậm rãi đứng dậy, sau đó chống gậy đi về phía trước.
Lý Dương gật gật đầu, chủ động mở cửa.
- Nguyên tối hôm qua tôi đều ngồi dựa vào cửa, nhưng không phát hiện ra bất cứ nguy hiểm nào. Có lẽ con quỷ kia đã không xuất hiện tại tầng một nửa.
Mặc dù đã là ban ngày, nhưng quỷ bưu điện lại không khác gì ban đêm, vẫn tối tăm như cũ. Điểm khác biệt duy nhất là ban ngày đèn ở trong đại sảnh sẽ sáng, cho nên không thực sự quá tối tăm.
Mọi người đi ra khỏi phòng.