Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1536 - Chương 1537: Không Có Thưởng

Chương 1537: Không Có Thưởng

Mọi thứ vẫn như cũ, không hề có thay đổi gì so với ngày hôm qua.

Dương Gian hơi quay đầu nhìn cánh cửa gỗ.

Ở trên tay nắm cửa có lưu lại khá nhiều dấu vết nhỏ đến giờ chưa biến mất, đó là dấu vết do móng tay cào.

Không hề nghi ngờ gì nữa, đây chính là dấu vết tạo ra do trong quá trình con quỷ thu tay lại đã không cẩn thận quẹt trúng.

Con quỷ có thể tạo thành tổn thương ở một mức nhất định đối với cánh cửa gỗ.

Điều này rất đặc biệt.

Phải biết là tối hôm qua cánh cửa đã vặn vẹo, cong queo nhưng vẫn không hề vỡ vụn. Toàn bộ đồ vật ở trong chỗ này, vì sự tồn tại của lực lượng linh dị, nên không thể bị phá hủy một cách tùy tiện được.

“Két!”

Tiếng mở cửa vang lên, cửa của hai căn phòng còn lại cũng mở ra.

Người đàn ông với khuôn mặt gầy gò, bầm tím tên Vạn Hưng kia đi ra ngoài. Khi chứng kiến mấy người Dương Gian, sắc mặt của hắn ta có chút khó coi, hơi giật mình một chút, sau đó lập tức tránh né.

Còn ở trước cửa phòng số một là người phụ nữ tên Tiền Dung. Trông cô ta rất tiều tụy, đứng thơ thẩn, giống như một người bất lực, không biết nên làm gì. Có vẻ như cô ta đã bắt đầu tuyệt vọng.

Vốn dĩ cô ta và Vạn Hưng kết giao với nhau, dựa dẫm, giúp đỡ lẫn nhau.

Nhưng vì sự xuất hiện của Dương Gian mà Vạn Hưng đã trở thành người không trông cậy được. Còn những người mới xuất hiện lại cực kỳ nguy hiểm. Thậm chí cô ta còn không dám tiến lại gần, sợ bị chết oan.

Lúc này Vương Thiện mới đi ra khỏi phòng, hắn ta mở miệng hỏi:

- Hai người có nhận được thư không?

Lúc đầu Vạn Hưng không muốn trả lời, nhưng chứng kiến ánh mắt của Dương Gian nhìn đến liền vội vàng đáp:

- Không, không có.

Người phụ nữ Tiền Dung kia cũng vội vàng nói:

- Tôi cũng không nhận được.

Vương Thiện nhíu mày:

- Đội trưởng Dương, chuyện này có hơi kỳ quái. Theo lý mà nói, sáng hôm nay mọi người sẽ phải nhận được thư mới đúng. Nhưng ba người bọn tôi lại không có một ai nhận được thư. Chuyện này và những gì xảy ra lúc trước hoàn toàn khác nhau.

Dương Gian hỏi:

- Bình thường mấy người nhận thư ở chỗ nào?

Vương Thiện nói:

- Bình thường nó sẽ xuất hiện ở ba vị trí. Một là ở trên tủ nằm đầu giường trong phòng. Hai là ở trước cửa phòng, thư có thể được nhét ở khe cửa. Còn chỗ cuối cùng chính là… Quầy hàng.

- Ba chỗ xuất hiện thư khác nhau cũng sẽ có những yêu cầu khác nhau. Đầu tiên, bức thư nằm đầu giường là nhiệm vụ của cá nhân. Bức thư trước cửa phòng là nhiệm vụ của người bên trong phòng. Còn bức thư nằm trên quầy hàng thì tôi không biết. Nhưng hẳn là nhiệm vụ của toàn bộ người trong một tầng.

Tương tự với ba phương thức đưa thư kia đương nhiên sẽ có ba mức độ nguy hiểm khác nhau. Chuyện này cũng là do tôi biết được thông qua miệng của một vài người đưa thư ở tầng trên.

- Quầy hàng ở phía bên kia.

Anh mắt Tôn Thụy khẽ động, nhìn về phía quầy hàng cũ kỹ ở trong đại sảnh.

Chiếc quầy hàng này đã nằm ở đây từ rất lâu, bên trên phủ kín bụi bặm, dường như từ trước đến giờ không có ai lau dọn.

Nhưng không biết từ lúc nào, ở phía trên quầy hàng đã xuất hiện một bức thư.

Điểm khác biệt chính là màu sắc của bức thư, nó không giống với bức thư màu vàng mà Dương Gian gặp lần trước. Ngược lại, nó có một màu đỏ đậm như được nhuốm máu tươi.

Đây là một bức thư màu đỏ đậm.

Dương Gian cũng đã nhìn thấy bức thư màu đỏ đậm. Cũng phải thôi, khi nằm trên quầy hàng nó khá nổi bật, nên không khó để nhìn thấy.

Vương Thiện sửng sốt.

- Bức thư màu đỏ?

Trước giờ hắn ta chưa từng gặp phải tình huống như thế này. Hai bức thư lần trước hắn ta đưa, cộng thêm từ miệng của một số người khác, hắn ta chưa từng gặp phải trường hợp nào có bức thư màu đỏ xuất hiện.

Mặc dù chưa nhìn thấy, nhưng hắn ta lại hiểu rất rõ. Bức thư này đã xuất hiện ở trên quầy hàng, điều này cũng có nghĩa, nó chính là nhiệm vụ của toàn bộ người trong một tầng.

Vả lại, bức thư màu đỏ này toát ra một cỗ khí tức không tầm thường chút nào.

"Độ khó của nhiệm vụ đi đưa thư đã gia tăng."

Trong đầu Vương Thiện lập tức nghĩ đến điều này.

Dương Gian đi đến, nhìn chằm chằm vào bức thư màu đỏ.

- Ở bên trên không ghi chữ, cũng không hề ghi địa chỉ, vậy chúng ta đưa nó như thế nào đây?

Vương Thiện cũng vội vàng đi đến và nói:

- Hẳn là sau khi cầm lấy thư sẽ xuất hiện địa chỉ. Tuy nhiên phương thức xuất hiện của nó có chút đặc biệt.

Dương Gian đưa tay cầm lấy, nhưng Tôn Thụy ngăn cản và nói:

- Khả năng đây là một lời nguyền rủa, tốt nhất đừng có đụng vào nó. Theo tôi thấy chúng ta cứ vứt nó ở đây, đừng có quan tâm đến.

Vương Thiện vội vàng nhắc nhở:

- Không nên làm như vậy. Nếu như hôm nay chúng ta không lấy bức thư, vậy tối nay toàn bộ người trong tầng một có thể sẽ chết hết.

- Tôi từng thấy người mới từ chối không chịu đi đưa thư. Sáng ngày hôm sau, tôi liền chứng kiến người này chết ở trên giường. Lá thư bị người này nắm chặt ở trong tay, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn, khủng bố… Cái giá phải trả cho việc không đi đưa thư còn lớn hơn nhiều so với việc xé bỏ bức thư. Nếu cảm thấy không chắc chắn trong việc đưa thư thì có thể lựa chọn xé bức thư.

- Nhưng tôi chưa từng gặp qua bức thư màu đỏ lần nào, nên không biết cái giá phải trả sau khi xé nó là gì. Có lẽ nó sẽ hại chết toàn bộ người trong một tầng, cũng có thể hấp dẫn đến con lệ quỷ đáng sợ hơn.

Tôn Thụy sờ sờ cằm:

- Nghe cũng khá phiền phức đó.

- Không cần lo, dù có nguyền rủa đi nữa thì mình tôi gánh chịu là được rồi.

Dương Gian không quá e ngại, hắn dùng tay trái trực tiếp cầm lấy bức thư màu đỏ.

Bức thư được cầm lên.

Ở trên quầy hàng lập tức xuất hiện một cơn gió nhẹ, âm lãnh. Cơn gió khiến cho bụi bặm ở trên quầy hàng bay tung tóe và xếp lại với nhau thành một hàng chữ.

Đây là một địa chỉ, một nơi khá cổ quái.

''Đưa bức thư đến trong tay người số 78 ở trong vườn Phúc Thọ. ''

''Thời gian: Bảy ngày. ''

Hiển nhiên đây chính là nhiệm vụ của người đưa thư.

Nhiệm vụ này không chỉ không có tên, mà còn không có cái giá của việc thất bại, đương nhiên cũng không có khen thưởng.

Nó chỉ là một nhiệm vụ đi đưa thư vô cùng đơn giản.

Tuy nhiên, ở trong chỗ này Vương Thiện, Vạn Hưng, còn có người phụ nữ tên Tiền Dung kia đều biết rõ. Nếu bọn họ không thể đưa bức thư này đến nơi một cách thuận lợi, vậy kết cục hẳn là phải chết.

Cái giá rất đơn giản, thậm chí không cần phải nói ra, mà tự người đưa thư hiểu là đủ.

Còn phần thường khi đưa thư thành công… Bởi vì không có kinh nghiệm nên không một ai biết được.

Bình Luận (0)
Comment