Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1537 - Chương 1538: Tiền Dung

Chương 1538: Tiền Dung

- Bức thư này rất đặc biệt.

Cầm bức thư màu đỏ đậm ở trong tay khiến cho người ta có một loại cảm giác bất an. Nó tỏa ra một cỗ khí tức rất quỷ dị, Dương Gian có thể cảm nhận được.

Tôn Thụy chống gậy đi đến, nói với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:

- Theo tôi thấy chúng ta vẫn nên bỏ qua nó, không đi đưa thư thì hơn. Tôi có cảm giác thứ này có thể là một cạm bẫy, nên xé. Tôi không tin, ngay cả con quỷ tối hôm qua không thể nào xử lý chúng ta, mà con quỷ xuất hiện khi xé bỏ bức thư lại có thể giết được.

Dương Gian nhìn y rồi nói:

- Có lẽ việc xé bỏ bức thư mới là cạm bẫy thì sao?

Tôn Thụy lập tức sững sờ.

- Ách… Cũng có lý…

Lý Dương dò hỏi.

- Đội trưởng, như vậy chúng ta đi đưa thư hay là không đây?

Vạn Hưng và Tiền Dung ở bên cạnh, nghe cuộc nói chuyện của mấy người Dương Gian, lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra. Những người này lại muốn xé bỏ bức thư, không muốn đưa bức thư màu đỏ.

Có lẽ mấy người này sẽ không có chuyện gì, nhưng mấy người bình thường như bọn họ chắc chắn sẽ phải chết. Bởi vì nhiệm vụ đưa thư lần này là của tập thể.

Nhưng ở trước mặt đám người Dương Gian, mấy người bọn họ không có quyền lên tiếng. Nên không thể quyết định việc đi hay không đi đưa thư.

Lúc này, trong lòng Dương Gian cũng đang tự hỏi và do dự.

Thực ra điều mà hắn cân nhắc cũng khá đơn giản, đó chính là liệu hắn có thể trả được cái giá khi xé bỏ bức thư không?

Nếu có thể tiếp nhận.

Vậy việc xé bỏ bức thư màu đỏ là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng nếu cái giá phải trả quá lớn, như vậy đưa thư chính là lựa chọn tốt nhất. Dù sao với năng lực của bọn họ, đi đưa thư là một việc khá dễ dàng. So với người bình thường mà nói, xác suất đi đưa thư của bọn hắn sẽ cao hơn.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:

"Không cần thiết xé bỏ bức thư, trêu chọc lệ quỷ tập kích. Độ khó khăn của việc đưa thư cũng không lớn. Ít nhất đối với mình mà nói chính là như vậy. Nếu trong nhiệm vụ xuất hiện lệ quỷ, vậy tối thiểu mình cũng phải xác định được mức độ nguy hiểm của nó. Để lần sau có thể quyết định được nên hay không nên đi đưa thư. Tất cả đều vì sự ổn thỏa."

- Mặc dù ba người chúng ta liên thủ lại rất mạnh, nhưng không thể làm loạn như vậy được.

Tôn Thụy nói:

- Cho nên cậu quyết định đi đưa bức thư này?

- Đúng thế, tiện thể tôi muốn kiểm tra xem, quá trình đi đưa thư có phải là nguyên nhân khiến cho chuyện linh dị bạo phát hay không. Kể từ đó có thể kết luận được công việc của người đưa thư là đang làm việc cho lệ quỷ, hay đang áp chế chuyện linh dị… Nếu là cái sau, vậy tất cả đều dễ nói chuyện. Nhưng nếu là cái trước, vậy những người đưa thư ở trong bưu điện quỷ này cũng không cần thiết phải tồn tại.

Ánh mắt Dương Gian lấp lóe, kèm theo một vài phần sát ý:

- Tôi không cho phép ở trên thế giới này lại có một đám người làm việc cho lệ quỷ.

Tôn Thụy gật gật đầu.

- Nói có lý, suy nghĩ của cậu còn chu đáo hơn nhiều so với tôi. Đã như vậy tôi sẽ đích thân bồi đội trưởng Dương một chuyến, đi đưa thư.

Đúng là cần phải xác định rõ được tính chất của bưu điện quỷ này.

Bởi vì điều này sẽ ảnh hưởng đến phương hướng hành động tiếp theo. Vả lại đây cũng là việc nhất định phải làm để leo lên tầng trên.

Sau đó Tôn Thụy nhìn lấy hàng chữ xiêu vẹo bằng bụi ở trên quầy, lắc lắc đầu nói:

- Chỗ này không có tín hiệu nên tôi không thể nào xác định rõ địa chỉ chỗ này. Chúng ta cần phải đi ra ngoài mới được.

Vườn Phúc Thọ?

Đây là chỗ nào? Nghe giống như tên của một khu vườn nào đó ở Giang Nam.

Cũng có thể là tên của một phong cảnh nào đó.

Dương Gian định lập tức bắt đầu hành động.

- Nếu đã quyết định, vậy cũng không cần lãng phí thêm thời gian nữa. Lên đường thôi, tranh thủ xử lý bức thư này trong vòng một ngày đi. Chuyện ở trong bưu điện quỷ thì tạm thời để đó. Chờ khi nào chúng ta lên tầng hai, tiếp xúc với nhiều bí mật hơn thì hẵng tìm hiểu sau.

Tôn Thụy và Lý Dương đồng thời gật đầu.

Cầm lấy bức thư, ba người lập tức đi về phía cửa ra vào của bưu điện quỷ, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Giờ phút này, ba người Vương Thiện, Vạn Hưng và người phụ nữ tên Tiền Dung chỉ biết nhìn nhau. Trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên làm gì cho phải.

Là đi theo hay là không đi theo?

Vương Thiện cắn răng một cái, cuối cùng vẫn đi theo sau.

- Đội trưởng Dương, chuyện này có quan hệ với tôi, tôi cần phải đi theo.

Người phụ nữ tên Tiền Dung kia cần thận hỏi:

- Vạn Hưng, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Khuôn mặt gầy gò của Vạn Hưng trông cực kỳ khó coi.

Nhưng những người này quá mạnh, nên hắn ta, một người từng đưa hai bức thư không thể nào đối kháng được. Cũng không biết đám người đáng sợ này xuất hiện từ chỗ nào nữa.

- Nhiệm vụ đưa thư có liên quan với chúng ta, nếu không đi theo, lỡ đến lúc nhiệm vụ thành công nhưng không tính chúng ta vào thì chúng ta nên làm gì?

- Mạng chỉ có một cái, không thể cược được, chỉ còn cách đi theo phía sau thôi.

Mặc dù hắn ta không muốn đi theo, thậm chí có ý định để cho mấy người Dương Gian đi làm là được, còn bản thân sẽ ở chỗ này chờ đợi.

Nhưng bản thân Vạn Hưng không dám chui vào cái lỗ thủng đó, vì hắn ta cảm thấy nó không thể chui lọt.

Lỡ đánh cược mà trượt thì chẳng phải là mạng của hắn ta cũng xong đời. Đến lúc đó ngay cả cơ hội hối hận cũng chẳng có.

Nên cách ổn thỏa nhất vẫn là đi theo.

Người phụ nữ tên Tiền Dung này không có quyền lựa chọn, tất cả mọi người đều đi theo nên cô ta chỉ còn cách đi theo.

Bình Luận (0)
Comment