Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1538 - Chương 1539: Cánh Cửa

Chương 1539: Cánh Cửa

Một hàng, sáu người trước sau rời khỏi bưu điện quỷ.

Nhưng vừa đi ra khỏi cửa, ở phía sau lưng bọn họ đã không còn nhìn thấy bưu điện quỷ nữa. Mà thay vào đó là một tòa Lạn Vĩ Lâu. Phía trước mặt bọn họ vẫn là những tòa nhà cao tầng xung quanh tòa Lạn Vĩ Lâu này.

Không nghi ngờ gì nữa, bọn họ đã trở về.

Một lần nữa trở lại thành phố Đại Hán.

- Quả nhiên, sau khi mở cửa chúng ta sẽ thoát khỏi chỗ quỷ quái kia và trở lại thế giới hiện thực.

Dương Gian quay đầu quan sát, xác nhận tình hình một chút.

Tôn Thụy cũng nhíu mày:

- Đúng là một hiện tượng cổ quái, thực tế và quỷ vực giao thoa với nhau, nhưng không gây ảnh hưởng cho nhau. Đã thế chúng ta còn có thể đi ra ngoài trong nháy mắt. Hơn nữa, những ngự quỷ nhân như chúng ta lại không hề có chút cảm giác nào về chuyện này. Hiện tại tôi có chút tò mò, đến khi chúng ta đưa thư thành công, tòa bưu điện quỷ này sẽ đưa chúng ta vào trong đó bằng cách nào.

Dương Gian nói:

- Chuyện này thì phải chờ đến lúc thành công đưa thư đã rồi nói sau. Cậu cho người đi điều tra về Vườn Phúc Thọ đi, còn có người số 78 gì gì đó nữa. Bưu điện quỷ lại muốn đưa thư cho người kia, nghe qua đúng là khó có thể tin.

Tôn Thụy lập tức liên lạc với trợ lý.

- Được rồi, tôi sẽ cho người đi điều tra ngay.

Là một người phụ trách, y có được quyền tham khảo tư liệu tình báo bên phía tổng bộ, có thể điều tra được rất nhiều thứ.

Không tốn bao nhiêu thời gian, tin tức đã có.

- Có kết quả, nhưng dường như kết quả này không tốt cho lắm.

Tôn Thụy hạ giọng nói:

- Vườn Phúc Thọ là một khu nghĩa trang, còn số 78 kia khả năng chính là ngôi mộ số 78.

Sắc mặt Dương Gian hơi động:

- Nghĩa trang? Cho nên nói người nhận thư không phải là người sống?

Hắn cũng là người trải qua rất nhiều chuyện kinh thiên động địa, nên không tỏ ra quá kinh ngạc.

Tôn Thụy gật đầu nói:

- Khả năng cao là như vậy. Tuy nhiên Vườn Phúc Thọ có chút phiền phức.

Dương Gian hỏi:

- Vị trí cụ thể của nó nằm ở đâu?

Tôn Thụy do dự một chút rồi nói:

- Là ở thành phố Đại Hải… Toàn bộ người trong giới linh dị đều biết, thành phố Đại Hải là địa bàn của Diệp Chân, diễn đàn Linh dị. Kẻ này không thích người của tổng bộ đi đến thành phố Đại Hải công tác. Với lại mức độ kiểm soát của tổng bộ đối với Diệp Chân là cực kỳ thấp. Nếu đi đến địa bàn của người này, có rất nhiều chuyện sẽ bị can thiệp.

- Ai cũng biết đầu của tên Diệp Chân kia có chút vấn đề. Nếu xảy ra xung đột sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Diệp Chân?

Dương Gian nghe qua cái tên này rất nhiều lần, thậm chí trước kia tên này còn gọi điện cho hắn. Nhưng hai bên chưa từng gặp mặt nhau.

- Thư cũng đã cầm rồi, không đi gửi thì không được. Cậu không cần phải khẩn trương, giữa tôi và tên kia không có cừu oán gì cả. Đồng thời việc chúng ta làm chỉ là đưa bức thư này đến nghĩa trang mà thôi. Phạm vi hoạt động rất nhỏ, nên khả năng bị Diệp Chân để mắt đến là không cao. Lại nói, thành phố Đại Hải là địa bàn của hắn ta, không sai. Nhưng cũng không đến mức không cho phép người khác đi ngang qua thành phố như vậy được.

Tôn Thụy tỏ ra khá kiêng kị.

- Cũng đúng. Nhưng vẫn nên chú ý một chút thì hơn, dù sao tên này cũng không phải là người của tổng bộ.

Diệp Chân chính là một trong những vị ngự quỷ nhân đỉnh cấp của giới linh dị ở trong nước. Kẻ này thành danh đã lâu, trước khi Dương Gian trở thành ngự quỷ nhân, hắn ta đã là ngự quỷ nhân số một số hai rồi. Trước kia còn có mấy người ngăn cản được Diệp Chân. Nhưng nửa năm trôi qua, có mấy người mất tích, mấy người chết. Đến cuối cùng, ở trong giới linh dị, Diệp Chân đã được coi như những tồn tại đứng đầu.

Ngoại trừ điều đó ra, diễn đàn linh dị cũng là tổ chức có cấp bậc ngang ngửa với hội an hem.

Dương Gian phất phất tay và nói:

- Không cần nói mấy lời vô dụng đó đâu. Cứ đặt vé máy bay đến đó đi.

Tôn Thụy cười cười:

- Vậy thì không cần đâu, tôi có chuyên cơ riêng, có thể bay thẳng đến thành phố Đại Hải. Tuy nhiên như vậy có chút gióng trống khua chiêng, ở phía sân bay bên kia chắc chắn sẽ nhận được tin tức. Đến lúc đó Diệp Chân chắc chắn sẽ biết được hành trình của chúng ta. Dù sao đó cũng là địa bàn của hắn ta, có nhiều chuyện không thể qua mắt được.

Dương Gian nói:

- Không sao, hắn ta cũng không thể nào làm ra những chuyện như bắn rơi máy bay, đúng không?

Tôn Thụy nói:

- Chuyện này chắc là không đâu.

Lúc này Lý Dương mới quay đầu lại và nói:

- Đội trưởng Dương, người tên Vương Thiện, còn có hai người kia không hề xuất hiện ở đây. Tôi nhớ rõ lúc nãy bọn họ cũng đi ra bằng cửa mà.

- Hả? Còn có chuyện như vậy sao?

Dương Gian nhìn lại, đúng là không nhìn thấy ba người kia.

Thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Không cần để ý đến bọn họ, ba người kia chỉ là người bình thường, không có chút tác dụng nào đâu. Sỡ dĩ bọn họ muốn đi theo là vì sợ không hoàn thành được nhiệm vụ mà thôi. Vả lại bọn họ cũng biết được địa chỉ, muốn đi thì bọn họ tự mình đi.

Dương Gian đoán, khả năng cửa của bưu điện quỷ sẽ đưa người trở lại nơi mà họ đi vào.

Có lẽ Vương Thiện không phải là người của thành phố Đại Hán, cho nên sau khi mở cửa, nơi mà hắn ta đến không phải là chỗ này mà là nơi trước kia hắn ta bước vào.

Bình Luận (0)
Comment