Việc đi đưa bức thư màu đỏ này có một chút phiền toái.
Không những địa chỉ cần đưa thư khá quỷ dị, là một khu nghĩa trang. Mà khu nghĩa trang kia cũng nằm ở một nơi hơi khó nhằn, bởi vì nó thuộc thành phố Đại Hải, là địa bàn của Diệp Chân. Chỗ đó không nằm trong phạm vi quản lý của tổng bộ, mà được nhượng bộ lại cho diễn đàn Linh dị. Việc này cũng giống như tổng bộ ngầm thừa nhận Diệp Chân chính là người phụ trách của thành phố Đại Hải.
Thực ra, với thời thế hiện tại, việc này cũng là việc hoàn toàn bình thường. Dù sao chuyện linh dị cũng đang càng ngày càng tăng, cục diện bắt đầu có dấu hiệu bị mất khống chế. Nên việc tổng bộ nhượng bộ là chuyện rất bình thường.
Cần phải biết rằng, trước khi Dương Gian trở thành ngự quỷ nhân thì Diệp Chân đã là lão đại của thành phố Đại Hải. Khi đó lực khống chế của tổng bộ vẫn còn rất mạnh.
Chỉ riêng phần tư lịch này thôi đã đủ cho rất nhiều người phải cảm thấy kiêng kỵ đối với Diệp Chân.
Nhưng ngay lúc này, trên sân bay của thành phố Đại Hán, một chiếc chuyên cơ tư nhân đã cất cánh, mục tiêu là thành phố Đại Hải.
Trong buồng chuyên cơ.
Tôn Thụy cầm cây gậy màu vàng, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, y khẽ nhìn qua cảnh vật ngoài cửa sổ rồi nói:
- Máy bay vừa mới cất cánh thì toàn bộ hành trình đã được gửi đi cho bên sân bay của thành phố Đại Hải. Bên kia chắc chắn nhận ra chiếc chuyên cơ riêng này của tôi. Cho nên chờ đến khi chúng ta đến thành phố Đại Hải, diễn đàn Linh dị chắc chắn đã nhận được tin tức và chờ sẵn ở sân bay rồi.
- Đương nhiên, với phân lượng của tôi không thể nào đủ để tên Diệp Chân kia đích thân gặp mặt được. Nhưng mấy kẻ tay chân của hắn ta cũng không dễ đối phó một chút nào. Tôi cũng không chắc liệu chúng ta có thể thuận lợi đi vào trong thành phố Đại Hải không nữa.
- Dù sao người của diễn đàn Linh dị cũng bài xích người phụ trách của tổng bộ.
Khác với hội anh em, diễn đàn Linh dị là thế lực tư nhân, rất ít khi hợp tác với tổng bộ, nên không dễ tiếp xúc chút nào.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Cũng không đến mức vừa gặp mặt đã đánh nhau đúng không. Với lại có ba người phụ trách như chúng ta thì người của diễn đàn Linh dị nào dám ra tay. Nếu bọn họ thực sự ra tay, chẳng khác gì bọn họ đang trở mặt với tổng bộ.
- Lại nói, thành phố Đại Hải chỉ là do tổng bộ nhượng bộ cho diễn đàn Linh dị mà thôi. Điều này cũng không có nghĩa Diệp Chân chính là người phụ trách ở chỗ này. Dù sao hắn ta cũng không được thừa nhận một cách chính thức về chuyện này.
Tôn Thụy sờ sờ cây gậy một chút rồi hạ giọng nói:
- Nói thì nói như vậy, nhưng ở trong thành phố Đại Hải, lời của Diệp Chân chính là pháp luật.
- Đội trưởng Dương, cậu từng tiếp xúc qua với Phương Thế Minh, nên hẳn cậu cũng biết được tính khí của mấy người đứng đầu là như thế nào rồi chứ.
- Nếu bọn họ thực sự muốn gây chuyện thì ngay cả chúa cũng chưa chắc ngăn cản nổi.
Dương Gian khẽ híp mắt.
Đúng thế, đối với những ngự quỷ nhân đạt đến tầng thứ này đã không còn chịu những trói buộc bình thường nữa.
Trước đó, hắn và Hội anh em nảy sinh xung đột, tên Phương Thế Minh kia lại dám ở trước mặt tổng bộ, không thèm quan tâm lời cảnh cáo của Tào Duyên Hoa mà sử dụng cây kéo quỷ để xử lý hắn.
Đến cuối cùng… Vẫn là tổng bộ thỏa hiệp với bọn họ.
Cũng sau chuyện này trái tim của hắn mới lạnh, có thể dứt bỏ được sự ảnh hưởng của nhân tình. Quyết định này của tổng bộ cũng có nghĩa là loại nhân vật như Phương Thế Minh đã có tư cách khiêu chiến với tổng bộ.
Dương Gian đột nhiên hỏi:
- Hiện tại máy bay bay đến đâu rồi.
Tôn Thụy nói:
- Vừa mới rời khỏi thành phố Đại Hán không xa…
Dương Gian nói:
- Vòng lại đi, qua thành phố Đại Xương của tôi một chuyến. Cậu cho máy bay vòng trên không một vòng, sau đó hẵng đi thành phố Đại Hải. Tôi cần lấy ít đồ.
Tôn Thụy nói:
- Có cần dừng lại không?
Dương Gian nói:
- Không cần đâu.
- Tôi hiểu rồi.
Tôn Thụy gật gật đầu, lập tức phân phó cho cơ trưởng thay đổi đường bay về phía thành phố Đại Xương.
Bình thường việc thay đổi đường bay tùy tiện như này là không được phép. Nhưng là một người phụ trách, Tôn Thụy có quyền lợi này.
Khoảng chừng mười mấy phút sau, chuyên cơ riêng của Tôn Thụy đã đi đến không trung của thành phố Đại Xương.
Ngồi ở bên trong buồng chuyên cơ, Dương Gian lập tức hành động. Mắt quỷ của hắn đột nhiên mở. Sau đó nhìn về phía tiểu khu Quan Giang của thành phố Đại Xương, quỷ vực cũng được mở ra ngay lập tức.
Luồng ánh sáng màu đỏ lóe lên, rơi từ trên trời xuống tiểu khu.
Quỷ vực bao phủ toàn bộ mọi thứ, nhưng không hề tạo ra bất cứ động tĩnh nào. Toàn bộ hộ gia đình sinh sống trong tiểu khu Quan Giang không ai phát hiện ra điều này. Chỉ cần Dương Gian muốn, thì không người bình thường nào có thể nhìn thấy được quỷ vực màu đỏ này.
Thực ra ở trong tiểu khu cũng không phải không có một ai cảm ứng được quỷ vực.
Bên trong tiểu khu.
Một cô gái với da thịt trắng nõn, khuôn mặt lãnh đạm. Giống như một người không có chút tình cảm nào vậy. Lúc này cô khẽ ngẩng đầu nhìn lên không trung.
- San San, con đang nhìn gì vậy?
Ở bên cạnh, Vương Hải Yến đang cùng Vương San San đi dạo trong tiểu khu, bà ta nhìn thấy phản ứng kia của cô thì kinh ngạc hỏi.
Mặt của Vương San San vẫn không có chút biểu cảm.
- Con đang nhìn Dương Gian.
Vương Hải Yến có chút buồn bực, bà ta cũng ngẩng đầu nhìn xem sao. Kết quả là bà ta chẳng nhìn thấy gì cả. Chỉ nhìn thấy bầu trời xanh thẳm và một chiếc chuyên cơ đang bay từ đằng xa đến. Dường như nó muốn đi ngang qua bầu trời của tiểu khu.
- Dương Gian, cậu lại muốn làm chuyện gì vậy?
Vương San San mở miệng nói, nhưng lại giống như cô đang lẩm bẩm một mình.
Ở trong tầm mắt của cô, toàn bộ tiểu khu đang bị một lớp ánh sáng màu đỏ bao phủ. Toàn bộ mọi người đều đang bị quỷ vực bao phủ vào bên trong, nhưng lại không hề hay biết gì.
Duy chỉ có cô là có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ bên trong quỷ vực mà không phải chịu ảnh hưởng.
Bởi vì Vương San San rất đặc thù, cô từng bị lực lượng linh dị của mắt quỷ ăn mòn.
Bản thân Dương Gian không hề xuất hiện, nhưng giọng nói của hắn lại quanh quẩn bên trong quỷ vực.
- Vì đảm bảo an toàn, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, tôi cần đến quỷ đồng. Lần này đến là vì muốn dẫn quỷ đồng đi theo.
Vương San San đưa mắt nhìn sang một bên.
Ở đó có một đưa bé với làn da màu xanh đen, cặp mắt hơi đỏ, mặc trên người một chiếc áo liệm cũ kỹ và bẩn thỉu. Lúc này đứa bé đang nấp phía sau một gốc cây, nghiêng đầu nhìn ngó lung tung.