Bình thường quỷ đồng sẽ đi loạn xạ ở trong tiểu khu.
Tuy nhiên, vì tiểu khu quá lớn, cộng với việc quỷ đồng cố ý tránh né tầm mắt của người khác. Cho nên từ trước đến giờ không có ai phát hiện ra, ở trong tiểu khu mà bọn họ sinh sống lại đang nuôi một thứ khủng bố như vậy.
- Vậy cậu nhớ là phải mang nó về đấy, đừng có để mất.
Vương San San mở miệng nói, cô không hề ngăn cản hắn.
Bởi vì cô hiểu, một khi Dương Gian đã cần đến quỷ đồng, chứng tỏ việc mà hắn xử lý sẽ cực kỳ phức tạp.
Vả lại trong ba người thì Dương Gian mới là người ban trọng nhất. Nếu hắn chết đi, thì bất kể là quỷ đồng, hay là cô đều không thể tồn tại được.
- Đương nhiên, tôi không nỡ đánh mất nó đâu. Thời gian cũng không còn nhiều, tôi đi đây.
Giọng nói của Dương Gian quanh quẩn, sau đó nhanh chóng biến mất.
Thế giới màu đỏ tiêu tán, mọi thứ lại khôi phục về dáng vẻ ban đầu một cách nhẹ nhàng, không chút động tĩnh.
Xung quanh cũng không có bất cứ thay đổi nào hết.
Điểm thay đổi duy nhất chính là quỷ đồng. Vừa nãy nó núp sau gốc cây, nhưng hiện tại đã biến mất.
Vương San San thu hồi ánh mắt, sau đó giống như đang tự lẩm bẩm một mình với bầu trời:
- Dương Gian đi rồi.
Vương Hải Yến ở bên cạnh nghe được lời của cô con gái liền cảm thấy kinh dị. Ngoại trừ bà ta và cô con gái ra, ở xung quanh không còn người thứ ba nào nữa. Bà ta nghi ngờ liệu cô con gái của bà ta có thực sự đang nói chuyện với Dương Gian không hay là đang nói chuyện với thứ gì đó không biết.
Hoặc là đang lẩm bẩm một mình.
Ngay lúc này, chiếc chuyên cơ ở trên bầu trời đã rời xa khu vực thành phố Đại Xương, đang bay về phía thành phố Đại Hải.
- Trên máy bay... Có thứ gì đó xuất hiện.
Sắc mặt Lý Dương khẽ động, vội vàng quay đầu nhìn ra cabin trống rỗng ở phía sau.
- Thật?
Tôn Thụy nhíu mày, nhìn về phía Dương Gian.
Không hề nghi ngờ gì nữa, vừa nãy Dương Gian đã sử dụng quỷ vực. Mà phạm vi quỷ vực của hắn mở ra rất lớn, bao phủ từ máy bay đến một chỗ nào đó trong thành phố Đại Xương.
Vả lại, trong quãng thời gian chừng một phút mà chuyên cơ bay qua thành phố Đại Xương, Dương Gian có thể làm được rất nhiều chuyện. Dù trong quãng thời gian đó bản thân hắn chỉ ngồi yên trong máy bay, không hề cử động.
- Không cần khẩn trương, tôi chỉ mang một thứ từ thành phố Đại Xương đến mà thôi.
Nói đến đây, Dương Gian khẽ dừng một nhịp, sau đó nói tiếp:
- Là một con quỷ.
Tôn Thụy và Lý Dương lập tức trợn tròn hai mắt, đồng loạt nhìn về phía Dương Gian.
Trong ánh mắt của họ là vẻ kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng nổi.
Đùa gì vậy trời.
Dương Gian lại mang một con quỷ đến chuyên cơ? Hắn đang muốn làm gì vậy?
Dương Gian buồn bực nói:
- Sao thế? Nhìn bộ dạng có vẻ như hai người đang rất khẩn trương? Đúng ra hai người không nên cảm thấy ngạc nhiên đối với chuyện này mới phải chứ?
Tôn Thụy hỏi.
- Đội trưởng Dương, cậu xác định thứ mà cậu đem vào máy bay là một con quỷ chứ không phải là một vị ngự quỷ nhân?
Dương Gian nói:
- Hai cái đó có gì khác nhau? Không phải đều giống nhau hay sao?
- Nếu là ngự quỷ nhân thì chẳng có gì để nói. Nhưng nếu là quỷ… Không cẩn thận là xảy ra chuyện đó. Đội trưởng Dương, chẳng lẽ cậu không suy nghĩ một chút cho an toàn của ba chúng ta hay sao.
Tôn Thụy nói, không thể tự chủ mà đưa mắt nhìn ra phía sau.
Quỷ đang ở bên kia hay sao?
Chỉ nghĩ thôi mà y đã có cảm giác đứng ngồi không yên rồi.
Dương Gian nói:
- Không phải là ngự quỷ nhân, thực sự là quỷ. Nhưng hai người cứ yên tâm đi, tôi có thể khống chế nó. Lần này dắt nó đi theo cũng chỉ vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Mặc dù tôi không muốn nảy sinh xung đột với diễn đàn Linh dị, nhưng nếu lỡ hai bên thực sự có xung đột thì sao. Cho nên tôi cần phải chuẩn bị kỹ càng mọi thứ.
- Đúng là như vậy. Nhưng con quỷ này… Sao có thể khống chế?
Tôn Thụy nhíu mày, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trên người của Dương Gian có quá nhiều bí mật. Rất nhiều chuyện của hắn đã vượt quá phạm trù bình thường của một ngự quỷ nhân. Ví dụ như hắn có thể sử dụng năng lực của lệ quỷ một cách tùy tiện mà không cần lo lắng bị lệ quỷ khôi phục. Ví dụ như thân thể của hắn tốt đến mức lạ thường. Chỉ cần chú ý một chút là có thể biết được, bên cạnh hắn còn có mấy cô gái.
Hoặc là hắn biết đến rất nhiều chuyện quỷ dị mà ngay cả bản thân y cũng không thể nào biết được.
Dương Gian nói:
- Đây là bí mật của tôi, cậu không cần phải nghe ngóng. Dù cho cậu có hỏi tôi cũng sẽ không nói.
Tôn Thụy có chút không yên lòng.
- Nếu đã vậy thì tôi sẽ không hỏi nữa. Tuy nhiên, đội trưởng Dương, cậu vẫn nên cẩn thận một chút. Dù sao nó cũng là quỷ, một khi bị mất khống chế, không chừng mục tiêu tập kích đầu tiên của nó sẽ là chúng ta.
Dương Gian gật đầu nói:
- Tôi không phải là loại người ưa thích tự tìm đường chết đâu. Tôi tự biết điểm dừng mà.
Trong lòng Tôn Thụy thầm cảm khái:
"Những nhân vật đứng đầu này đúng là một đám người điên, người sau còn điên hơn người trước. Không thể dùng lối suy nghĩ bình thường để đi tìm hiểu bọn họ được."
Quỷ đồng núp ở trong cabin của chuyên cơ, việc này cũng là do Dương Gian sắp xếp.
Nếu có thể, hắn hy vọng nó sẽ luôn luôn ở trong chỗ này, đến khi mọi chuyện kết thúc và trở về thành phố Đại Xương với hắn.
Còn lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quỷ đồng sẽ lập tức được Dương Gian triệu hồi đến bên cạnh.
Chỉ cần nó ở trong phạm vi của thành phố Đại Hải, Dương Gian có thể gọi nó đến bất cứ lúc nào.
Còn nếu quỷ đồng ở thành phố Đại Xương, còn hắn ở thành phố Đại Hải. Với phạm vi quỷ vực hiện tại của Dương Gian, để làm được điều này, tối thiểu hắn cũng cần phải tiêu tốn mất mấy phút.
Trong thời điểm nguy hiểm, đừng nói mấy phút, dù chỉ là một phút đồng hồ thôi, cũng đã đủ để quyết định sống chết của một người.
Rất nhanh.
Chuyên cơ riêng của Tôn Thụy đã đến sân bay của thành phố Đại Hải.
Ngay khi chuyên cơ vừa mới hạ xuống đất, mới mở cửa ra, thì trong chuyên cơ đã vang lên tiếng cảnh báo.