Chuyện linh dị của Phúc Thọ Viên bị mất khống chế.
Lý Dương đưa điện thoại từ tổng bộ cho Dương Gian.
Tôn Thụy ra mặt hòa giải.
Một loại những chuyện này gần như phát sinh cũng một lúc, đồng thời đều có mục đích nhằm ngăn cản cuộc chiến giữa Dương Gian và người của diễn đàn Linh dị. Không chỉ hiện tại đang xuất hiện chuyện khẩn cấp, mà cục diện không cho phép bọn họ tiếp tục liều mạng.
Hai con mắt đỏ au của Dương Gian khẽ nhìn đám người một chút, thấy bọn họ dừng lại, thì hắn mới tiếp nhận điện thoại ở trong tay Lý Dương.
Ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trầm Lương.
- Đội trưởng Dương, là tôi, Trầm Lương đây.
- Có gì thì nói đi.
Giọng nói của Dương Gian cực kỳ lãnh đạm.
Trầm Lương lập tức nói:
- Đội trưởng Dương, dù hai bên có tiếp tục đánh thì cũng chẳng ai được lợi cả. Vì vậy tổng bộ sẽ đứng ra hòa giải cho hai bên, cậu cảm thấy sao? Bên kia tôi đã để cho Tôn Thụy đứng ra để hòa giải rồi. Nhưng chúng tôi cũng sẽ không để cho đội trưởng Dương cậu phải chịu thiệt đâu. Ba cây quỷ nến, đồng thời tổng bộ đã để cho Tào Dương trả lại cây kéo quỷ từ trong tay của Phương Thế Minh cho cậu.
- Tý nữa những thứ này đều sẽ được gửi đến cho đội trưởng Dương.
Dương Gian cười lạnh một tiếng:
- Có phải là nếu tôi không đồng ý thì mấy người để Tào Dương cắt đứt đầu tôi, đúng không?
- Không, không, không, đội trưởng Dương, cậu hiểu lầm rồi. Ý tứ của tổng bộ không phải như vậy. Chỉ là giá trị tồn tại của Diệp Chân và Hội anh em không hề giống nhau. Hắn ta còn có giá trị để tồn tại, vả lại hắn ta cũng là người dễ đàm phán, không phải là người vô pháp vô thiên. Mặt khác, tổng bộ cũng không muốn thấy cậu xảy ra chuyện.
Trầm Lương vội vàng giải thích, hắn ta không ngờ được là cách nói chuyện của Dương Gian lại trực tiếp như vậy.
- Với lại, tổng bộ có thể đảm bảo với cậu, sau chuyện này, Diệp Chân sẽ không tìm cậu gây phiền toái nữa.
Ánh mắt Dương Gian lấp lóe. Thú thực, hắn không tin vào lời cam đoan của tổng bộ, chỉ là tình thế hiện tại đang rất tồi tệ đối với hắn.
Đừng thấy hắn đang tỏ ra cường thế mà nhầm, đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Chỉ cần hắn ra tay, người khác sẽ lập tức nhìn thấu. Hiện tại ngay cả sức liều mạng hắn cũng chẳng có.
Mặc dù người khác cũng đoán được tình trạng của hắn đang rất tồi tệ, nhưng bọn họ không ngờ được là nó lại tồi tệ đến mức này.
Dương Gian hỏi lại:
- Cậu cảm thấy Diệp Chân sẽ nghe lời của mấy người sao?
Lúc này Trầm Lương tỏ ra cực kỳ kiên cường, hắn ta trầm giọng nói:
- Cậu cứ yên tâm. Nếu Diệp Chân không nghe khuyên can, khăng khăng muốn động thủ thì tổng bộ sẽ đánh rụng hắn ta.
Dương Gian nói:
- Tôi đã tự đặt danh hiệu cho hắn ta là quỷ thế mạng Diệp Chân, có được năng lực chết thay, liệu tổng bộ có thể giết được không?
Trầm Lương liền tiết lộ một tin tức khá quan trọng.
- Vệ Cảnh đã tỉnh lại.
Vệ Cảnh?
Sắc mặt Dương Gian khẽ đổi, hắn nhớ rõ, lần trước Vệ Cảnh đã bị mất khống chế, bị lệ quỷ xâm nhập thân thể, mất đi ý thức. Không ngờ, Vương Tiểu Minh lại cứu được hắn ta trở về.
Vệ Cảnh là dị loại được sinh ra từ chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ, có được năng lực của Cảnh sát quỷ.
Nói đơn giản một chút thì hắn ta chính là một cây đinh đóng quan tài nhưng là hình người.
Dương Gian nói:
- Nếu Vệ Cảnh chịu ra tay, vậy chuyện ngày hôm nay liền dừng lại ở đây.
Tổng bộ ở trong bóng tối hòa giải, đồng thời cũng tiết lộ ra một ít tin tức mơ hồ.
Ví dụ như cây kéo quỷ ở trong tay của Tào Dương, khả năng bọn họ đang đứng ở trong bóng tối và có thể âm thầm ra tay bất cứ lúc nào. Ngoài ra, Vệ Cảnh, danh hiệu Cảnh sát quỷ vẫn còn sống, người này có được năng lực chống lại cùng Diệp Chân.
Những thứ này đều là lực chấn nhiếp mà tổng bộ đang ẩn giấu.
Hiện tại Dương Gian không thể nào tiếp tục đánh nhau nữa, biểu hiện này giờ của hắn chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Lúc này thấy tốt đương nhiên hắn sẽ nhận.
Trầm Lương ở bên kia lập tức nói:
- Được rồi, tôi sẽ để Vệ Cảnh đi qua đó một chuyện, cậu đưa điện thoại cho Lý Dương đi.
Vẻ mặt Dương Gian vẫn không chút biểu tình, đưa điện thoại cho Lý Dương.
Sau khi nhận điện thoại, không biết bên kia đã nói gì, mà Lý Dương vội vàng chạy đến một cửa hàng ở gần đó, rồi tìm đến một cánh cửa.
Sau khi hắn ta đóng kỹ cánh cửa kia, bên trong cửa hàng lập tức xuất hiện sự tối tăm.
Ngay sau đó, ở bên trong cửa hàng xuất hiện tiếng bước chân.
Cửa mở, một người đàn ông với sắc mặt chết lặng đi từ bên trong ra.
Lý Dương có chút giật mình, hắn ta vội vàng nói:
- Vệ, Vệ Cảnh, đội trưởng Vệ Cảnh.
Vệ Cảnh khẽ gật đầu chào một cái, biểu lộ ý thức của bản thân vẫn còn thanh tỉnh, chưa bị lệ quỷ khôi phục.
"Thật sự đến?"
Dương Gian thấy Vệ Cảnh xuất hiện, trong lòng liền trầm xuống.
Sau khi Vệ Cảnh đi ra, cửa tiệm ở sau lưng lập tức khôi phục vẻ bình thường, bóng tối biến mất, ánh đèn lần nữa sáng trở lại.
Vệ Cảnh cảnh dừng lại, nhìn về phía Dương Gian rồi nói:
- Nên thu tay lại được rồi đó, Dương Gian. Trạng thái của cậu rất kém.
- Anh vậy mà còn có thể sống sót? Đúng là không thể tin nổi, rõ ràng đã bị lệ quỷ ăn mòn triệt để rồi mà.
Dương Gian nhìn chằm chằm hắn ta, giống như muốn tìm hiểu chút manh mối gì đó, còn trạng thái của bản thân thì không hề đề cập đến.
Vệ Cảnh không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn Dương Gian và Diệp Chân đang nằm rạp trên mặt đất như một con chó chết.
Ngay lúc này, Lâm Lạc Mai đang nói cho người quản lý kia về chuyện xảy ra ở trong Phúc Thọ Viên cùng cái chết thảm của La Tố Nhất.
Lúc này, Tôn Thụy cũng mạnh mẽ đứng ra khuyên can những người khác.
- Mấy người cũng nhìn thấy rồi đó, Vệ Cảnh của tổng bộ đã đến, đây là nhân vật cấp đội trưởng. Chỉ cần một mình người này thôi cũng đã đủ xử lý toàn bộ mấy người. Nếu mấy người còn khăng khăng muốn ra tay nữa, thì ngay cả góc áo của Dương Gian cũng sẽ không thể sờ đến. Vệ Cảnh sẽ không cho phép mấy người tập kích một người phụ trách của tổng bộ.
- Tuy nhiên tổng bộ cũng có ý định muốn hòa giải. Bên phía tổng bộ sẽ để Dương Gian buông tha cho Diệp Chân. Sau đó mấy người các cậu tiến hành xin lỗi, đền bù tổn thất thì việc này coi như xong.
Sắc mặt người quản lý kia khẽ đổi:
- Tạm thời bỏ qua chuyện của Phúc Thọ Viên một lúc đã. Tôn Thụy, nếu Dương Gian đáp ứng buông tha cho Diệp Chân, chúng tôi có thể đáp ứng bất kể là điều kiện gì.
- Tốt lắm.
Tôn Thụy khẽ gật đầu:
- Vậy tôi sẽ đi nói chuyện này cho đội trưởng Dương. Nhưng mấy người cũng đừng có lật lọng đó. Nếu không đến lúc đó, không những Dương Gian không buông tha cho mấy người, tổng bộ không đáp ứng, mà bản thân Tôn Thụy tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu.