- Nhưng ở bên trong bưu điện quỷ chắc chắn còn tồn tại bí mật lớn hơn nữa. Nếu chúng ta có thể tìm ra nó, có lẽ sẽ đạt được chân tướng về việc lệ quỷ khôi phục.
- Vì thế, bất kể là gì chúng ta đều phải tiếp tục điều tra về bưu điện quỷ.
Nói đến đây, Dương Gian khẽ dừng lại một nhịp:
- Cậu cho máy bay bay đến thành phố Đại Xương trước đi. Tôi chuẩn bị trở về đó một chuyến. Nhiệm vụ đi đưa thư lần sau tôi sẽ tự có sắp xếp. Trước đó, cậu không cần phải làm gì cả.
Tôn Thụy gật đầu nói:
- nếu đội trưởng Dương đã quyết định như vậy, thì cậu cứ làm đi. Tôi sẽ ở thành phố Đại Hán chờ cậu.
- Được.
Nhiệm vụ đưa thư lần thứ nhất xem như dừng lại ở đây.
Nếu không phải Dương Gian vô duyên vô cớ đánh nhau với Diệp Chân một trận, thì lần đưa thư này hắn sẽ không phải thua thiệt.
Bởi vì Dương Gian đã lấy được một cây đinh đóng quan tài.
Đây chính là thứ khiến cho hắn có đủ vốn liếng để đối phó được với bất cứ con lệ quỷ nào. Mặc dù trạng thái hiện tại của hắn rất kém cỏi, nhưng khi gặp phải chuyện linh dị, hắn cũng không phải là hoàn toàn không có lực đánh trả.
Lúc này, bên trong Phúc Thọ Viên, tạm thời việc đối kháng với quỷ đã có một chút kết quả.
Vệ Cảnh với khuôn mặt chết lặng đang đi ra phía ngoài Phúc Thọ Viên. Ở trong tay hắn ta là một sợi dây thừng cũ kỹ. Lúc này, sợi dây thừng dường như bị kéo dài đến vô hạn, một mực nối tới chỗ nào đó phía sâu trong khu mộ.
Khi hắn ta bước từng bước ra phía ngoài, đầu còn lại quỷ dây thừng có quấn lấy một cỗ thi thể hư thối của một cô gái. Cỗ thi thể này đã gãy ngang hông, nhưng vẫn còn dính lấy nhau, trông cực kỳ quỷ dị.
Không, không chỉ có một cỗ thi thể kia.
Phía sau còn nữa.
Có một bóng người vặn vẹo, giống như một con lệ quỷ đang giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây thừng.
Còn có một cỗ thi thể vừa mới được chôn xuống, dưới làn da của cỗ thi thể có thứ gì đó đang nhúc nhích. Người này chính là La Tố Nhất, vừa mới chết lúc nãy ở trong bãi tha ma.
Ngoài ra còn có một chiếc chăn bông dày, hư thối. Dường như bên trong đang có một con lệ quỷ. Mặc dù nó đang bị quỷ dây thừng quấn lấy, nhưng vẫn truyền đến một chút động tĩnh.
…
Vệ Cảnh nắm lấy đầu kia của quỷ dây thừng và lôi kéo những con quỷ thứ khủng bố kia ra ngoài.
Rõ ràng bọn chúng đều là những con lệ quỷ khủng bố, chưa biết quy luật, nhưng ở trong tay của hắn ta, toàn bộ chúng đều bị áp chế.
Ở trong tay hắn ta, quỷ đều bị áp chế.
- Vệ Cảnh, không tệ đó chứ. Tổng bộ đã rất sáng suốt khi cử cậu đến để khuyên giải. Không trách được Dương Vô Địch sẽ nể mặt cậu.
Lúc này Diệp Chân đang ngồi dựa lưng vào một ụ đất trong Phúc Thọ Viên, hờ hững nhìn Vệ Cảnh đang đi đến.
- Tuy nhiên, so với Diệp mỗ, cậu vẫn còn có chút chênh lệch. Nếu cậu cảm thấy không phục thì tôi hoan nghênh cậu đến tìm tôi khiêu chiến. Dù sao Diệp Chân tôi cũng là người vô địch cả đời, chỉ bại có một trận. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm thế vô địch của tôi. Tôi vẫn như vậy, không hề sợ hãi.
Vệ Cảnh không thèm quan tâm, chỉ coi mấy lời của tên này như rắm thối, chỉ lạnh nhạt nói:
- Phúc Thọ Viên là một địa điểm cực kỳ đặc thù. Chuyện ở chỗ này chỉ có thể ngăn cản tạm thời mà thôi, chứ không thể nào xử lý toàn bộ được. Số lượng mồ mả bên trong quá nhiều, nói không chừng ngày nào đó lại có lệ quỷ chui ra. Cho nên, kể từ hôm nay trở đi, cậu cần phải thường xuyên chú ý tình hình ở bên trong.
- Dương Gian đâu rồi?
Diệp Chân nói:
- Hắn đã đi từ lâu rồi. Có vẻ như hắn đang đi điều tra chuyện gì đó, có vẻ hơi bí mật. Nhưng tôi không có hứng thú với thứ đó. Điều khiến tôi hứng thú chính là nghĩ cách để khắc chế được đinh đóng quan tài ở trong tay của hắn, đồng thời lần nữa chiến thắng hắn mà thôi.
Vệ Cảnh tiếp tục nói:
- Không được tìm Dương Gian để đánh nhau, nếu còn có thêm lần nữa, tổng bộ sẽ hợp tác với Dương Gian để xử lý cậu. Hòa giải chỉ có một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai, hi vọng cậu sẽ hiểu được điều này.
- Vệ Cảnh, thời đại đã thay đổi rồi.
Khó có dịp Diệp Chân lại tỏ ra nghiêm túc như này:
- Vương giả sẽ là người đứng trên đỉnh của thế giới, còn kẻ thất bại chỉ có thể tan biến.
- Cậu đang nói gì vậy?
Sắc mặt chết lặng của Vệ Cảnh không thể biểu lộ ra tình cảm, nhưng trong giọng nói của hắn ta lại để lộ ra một chút nghi hoặc.
Hắn ta không thể nào hiểu được lời của một kẻ bị bệnh Chuunibyou như Diệp Chân.
Diệp Chân cười nói:
- Được rồi, tôi sẽ dùng cách nói chuyện mà cậu có thể nghe và hiểu được vậy. Tôi hỏi cậu, trong tương lai ai sẽ là người làm chủ của cái thế giới này? Là lệ quỷ đang không ngừng khôi phục? Hay là đám quyền quý của thế giới cũ? Hoặc đó là ngự quỷ nhân mới quật khởi? Hi vọng, sống sót, tồn tại… Khi những thứ này đều bị một thứ gì đó uy hiếp tại một thời điểm nào đó, một thứ sẽ được thời đại sinh ra.
- Thần có thể mang đến hy vọng, cứu vãn sinh mệnh và duy trì sự tồn tại cho loài người.
Vệ Cảnh dò hỏi:
- Ý cậu là thứ gì được sinh ra?
- Là Thần.
Diệp Chân chỉ tay lên trời rồi nói:
- Mà Diệp Chân tôi sẽ lên trời và trở thành thần, tên là Vô Địch.
- Trước giờ người ta đều bảo rằng đầu óc của cậu không được bình thường. Lúc đó tôi không thực sự ti, nhưng hiện tại tôi đã tin rồi.
Vệ Cảnh không thèm để ý đến tên mắc phải hội chứng Chuunibyou này, chì nắm lấy quỷ dây thừng, sau đó tiếp tục lôi kéo mấy con quỷ kia rời đi.
Xung quanh dần dần bị một tầng hắc ám nồng đậm cắn nuốt.
Vệ Cảnh biến mất ở trong hắc ám, đồng thời, những con lệ quỷ đang bị quỷ dây thừng quấn chặt cũng bị hắn ta kéo dần dần vào trong bóng tối.
Đến khi đoạn quỷ dây thừng cuối cùng chui hết vào trong bóng tối, mảnh hắc ám này cũng nhanh chóng tan biến, không lưu lại chút gì.
Sau khi Vệ Cảnh rời đi, Diệp Chân lại cúi đầu suy tư.
"Dương Gian tìm được đinh đóng quan tài ở trong bãi tha ma này. Mình cũng nên nghiêm túc tìm kiếm một chút, có lẽ sẽ tìm ra được thêm một cây."