Dù sao vừa nãy hắn ta cũng mới bị đinh đóng quan tài hại cho thê thảm, nên việc hắn ta muốn tìm kiếm cũng là bình thường.
Nghĩ đến đây, không biết Diệp Chân móc từ đâu ra một chiếc xẻng sắt, sau đó cầm nó đi vào sâu trong Phúc Thọ Viên.
Những người khác thì lo chạy không thoát khỏi Phúc Thọ Viên, vậy mà Diệp Chân lại coi nó thành vườn sau, là địa điểm để tầm bảo, muốn vào là vào. Vả lại hắn ta cứ thế đi dạo ở bên trong, không hề lo lắng bản thân bị lệ quỷ xuất hiện và giết chết.
Tuy nhiên, nếu hắn ta chỉ xách xẻng và đào loạn ở trong Phúc Thọ Viên, khả năng đào ra đinh đóng quan tài của hắn ta sẽ là cực kỳ nhỏ. Ngược lại, xác suất đào ra lệ quỷ sẽ là cực kỳ lớn.
Sau khi chuyện ở thành phố Đại Hải kết thúc.
Tối hôm đó, toàn bộ nội dung video về cuộc chiến của Dương Gian và Diệp Chân đã được lan truyền trên internet một cách cực kỳ điên cuồng. Đồng thời, người của giới linh dị cũng đang tập trung lúc chú ý vào chuyện này rất nhiều.
Dù sao đây cũng là một cuộc chiến giữa hai vị ngự quỷ nhân đỉnh phong sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều thứ, hơn nữa bọn họ còn đánh nhau trước mặt của rất nhiều người bình thường.
Một hồi phong ba vô hình đã bắt đầu xuất hiện.
Là nhân vật chính của đoạn video kia, nhưng lúc này Dương Gian đã trở về thành phố Đại Xương.
Hắn cẩn phải điều chỉnh lại tình trạng của cơ thể một chút.
Vừa mới đi xuống chuyên cơ, Dương Gian chuẩn bị tách ra, hắn nói:
- Dựa theo quy luật đưa thư của người đưa thư tầng một do bưu điện quỷ đưa ra, thì lần tiếp theo của chúng ta sẽ còn khá nhiều ngày. Lý Dương, mấy ngày tiếp theo cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu, còn rất lâu nữa nó mới kết thúc, mong là cậu sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
Trạng thái của Lý Dương vẫn đang khá tốt, hắn ta gật đầu nói:
- Đội trưởng Dương, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ chuẩn bị thật chu đáo.
Thế nhưng, ngay khi Dương Gian chuẩn bị rời khỏi sân bay và bắt xe trở về.
Bất chợt, ánh đèn bên trong đại sảnh của sân bay bắt đầu nhấp nháy, một cỗ khí tức quỷ dị đột nhiên xuất hiện.
- Ai?
Dương Gian nhanh chóng dừng chân lại, trở nên cảnh giác hơn, đồng thời quỷ đồng cũng xuất hiện ở sau lưng.
Loại hiện tượng này tuyệt đối không thể nào là do quỷ gây ra được. Đồng thời, nếu thành phố Đại Xương xuất hiện chuyện linh dị, Dương Gian chắc chắn phải nhận được tin tức. Như vậy, ở trong chỗ này hẳn đang có ngự quỷ nhân ẩn núp.
Chợt, một phía của đại sảnh sân bay xuất hiện một đoàn sương mù. Trong lớp sương mù giày đặc kia có bóng người đi ra.
- Là tôi, Phùng Toàn đây.
Người đi ra ở trong đám sương mù kia chính là Phùng Toàn:
- Tôi nghe bảo cậu đánh nhau với Diệp Chân, nên cố tình chạy đến giúp một tay. Kết quả là mới đi được nửa đường, tôi đã nhận được tin tức từ tổng bộ. Bọn họ bảo cuộc xung đột giữa hai người đã được hòa giải, nên tôi chạy thẳng đến sân bay của thành phố Đại Xương để chờ cậu trở về.
Ở trong lớp sương mù giày đặc kia còn có người khác xuất hiện.
Là một cô gái với mái tóc dài, màu đen, dáng người thướt ta, cặp chân dài, đẹp đến mức không thể tưởng nổi. Cô gái này khiến cho người ta có cảm giác đẹp không tỳ vết, một loại cảm giác hoàn mỹ, dường như cô gái này không thể nào xuất hiện trên thế giới.
Cô gái này chính là Hoàng Tử Nhã, có danh hiệu tóc quỷ.
Ở bên trong sương mù xuất hiện người thứ ba.
- Tên Diệp Chân này đúng là một kẻ phiền phức. Trước kia tổng bộ từng cử tôi đi mời chào hắn ta, nhưng bị thất bại. Tuy nhiên, nếu cậu muốn đánh nhau, tôi sẽ giúp cậu.
Đó là một cô gái đang trùm khăn kín đầu, tóc tết đuôi ngựa. Mặc dù khuôn mặt có chút lạnh lùng, nhưng làm cho người ta có cảm giác cô là một người hào hùng, khảng khái.
Đây chính là mặt quỷ, Đồng Thiến.
Dương Gian thở phào một hơi.
- Tôi còn tưởng là gặp phải kẻ thù chặn đường, không ngờ là mấy người.
- Mọi người cũng vừa mới đến thôi. Đội trưởng, anh cũng thật là, xảy ra xung đột với diễn đàn Linh dị mà không chịu gọi điện thoại kêu chúng tôi đến giúp một tay.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoàng Tử Nhã lộ vẻ tươi cười, cô chủ động chào đón, xoay chuyển mấy vòng quanh người Dương Gian.
Dường như cô đang quan sát tình hình.
Tuy nhiên, sau đó cô nhanh chóng phát hiện ra quỷ đồng đang núp ở sau lưng Dương Gian.
- Đây chính là con tiểu quỷ kia phải không? Nó giống y như đúc với đội trưởng lúc nhỏ.
Hoàng Tử Nhã cảm thán nói, sau đó cô muốn đưa tay kiểm tra.
Phùng Toàn nói:
- Tốt nhất cô đừng có sờ bậy bạ. Đây là quỷ chết đói giai đoạn thứ hai. Hiện tại nó đã trở thành dị loại, không phải người cũng chẳng phải quỷ, nên chắc chắn sẽ có nguy hiểm.
Nghe đến ba chữ quỷ chết đói, Hoàng Tử Nhã vội vàng thu tay lại.
- Thứ này rất nghe lời của đội trưởng, có lẽ sẽ không sao khi chỉ kiểm tra một chút.
Cũng không phải là cô đang tự tìm đường chết, mà là do hơi tò mò. Dương Gian vậy mà có thể thuần phục một con quỷ chết đói, hơn nữa còn mang theo bên người để nó giúp đỡ.
Dương Gian nói:
- Mọi chuyện đã kết thúc rồi, xung đột giữa tôi và Diệp Chân đã dừng lại tại đây. Tổng bộ đã ra mặt hòa giải, nên không thể không cho họ chút mặt mũi. Nếu không, có lẽ tôi không rời khỏi thành phố Đại Hải được. Mấy người có thể đến giúp đỡ tôi, tôi thực sự rất vui. Chỉ là chuyện này xảy ra quá đột ngột, nên lúc đó dù tôi có gọi điện cho mấy người thì mấy người cũng không thể chạy đến thành phố Đại Hải kịp lúc được, nên tôi mới không làm như vậy.
Mặc dù Phùng Toàn có quỷ vực.
Nhưng nếu hắn ta muốn dùng quỷ vực để chạy đến thành phố Đại Hải thì có lẽ hắn ta đã chết ở trên đường vì lệ quỷ khôi phục.
Bởi vì phạm vi quỷ vực của hắn ta rất nhỏ, chỉ bao phủ được một nửa thị trấn. Nên việc dùng quỷ vực để di chuyển ngang hai thành phố lớn, với khoảng cách mấy trăm cây, thậm chí cả ngàn cây cũng là một điều không thể.
Phùng Toàn nói:
- Bất kể là gì, nếu cậu không có việc gì thì tốt. Nếu không, hôm nay, chuyện này sẽ không xong đâu.
Dương Gian nói:
- Được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Đã muộn như vậy rồi mà còn làm phiền mấy người chạy đến đây. Mọi người trở về trước đi, có gì mai chúng ta nói chuyện sau.