- Giang Diễm đâu rồi? Mới mấy ngày không gặp mà đã không nhìn thấy người đầu nữa vậy?
Trên đường đi, Dương Gian đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nên mở miệng hỏi Trương Lệ Cầm.
Ở bên vị trí ghế phụ, Trương Lệ Cầm nói:
- Cô ấy đang ở công ty, không biết chiếu hôm qua vì sao công ty lại nhận được mấy khoản đầu tư, mà khoản nào khoản này đều lớn đến kinh người. Có một số là của các công ty nổi danh của nước ngoài. Bởi vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, nên Giang Diễm đã quyết định tăng ca làm thêm giờ. Sau đó cô ấy đã ở lại công ty luôn.
Ngày hôm nay, cô mặc một chiếc váy dài, lộ ra vẻ thành thục mê người. Tư thái ngạo nghễ của cô đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất cứ người đi đường nào.
Nhưng Trương Lệ Cầm không quan tâm đến điều đó, điều cô quan tâm là Dương Gian. Nãy giờ ánh mắt cô liên tục đảo trên người của hắn, dường như muốn nhìn hắn thêm mấy lần vậy.
Dương Gian tự nói:
- Đêm qua? Ừm, tôi cũng hiểu được đại khái về nguyên nhân của chuyện này rồi.
Chạng vạng tối ngày hôm qua là thời điểm hắn đánh nhau cùng Diệp Chân.
Dựa theo thời gian mà nói, những khoản đầu tư này hẳn là xuất hiện sau khi hắn đã đánh thắng Diệp Chân.
Tuy nhiên những điều này chỉ là chuyện dệt hoa trên gấm, nên Dương Gian không quá để ý đến nó.
Dù sao trong tay hắn cũng không hề thiếu tiền. Dương Gian lấy điện thoại di động ra và đưa cho Trương Lệ Cầm.
- Cô gọi cho mấy người Lý Dương, Phùng Toàn, Đồng Thiến, Hoàng Tử Nhã ở trong danh bạ giúp tôi. Bảo bọn họ đến phòng làm việc của tôi một chuyến. Đúng rồi, gọi thêm cả Trương Hàn nữa.
Trương Lệ Cầm khẽ vuốt tóc, tiếp lấy điện thoại di động, gật đầu nói:
- Được, cứ giao cho tôi.
Khi đi vào bên trong tòa cao ốc Thượng Thông.
- Chào buổi sáng, tổng giám đốc Dương.
- Tổng giám đốc Dương, chào ngài.
Những nhân viên đang ra vào công ty không ngừng chào hỏi Dương Gian.
Nhân khí của thành phố Đại Xương đã khôi phục được rất nhiều. Tòa cao ốc Thượng Thông là nơi đứng mũi chịu sào, nên số lượng nhân viên không hề ít. Tất cả các bộ phận của đều đang nhanh chóng vận hành.
Trương Lệ Cầm bám sát ở bên cạnh, dưới sự hâm mộ và ghen ghét của không ít nhân viên nữ, cô cùng Dương Gian đi vào thang máy riêng để lên tầng cao nhất.
Mặc dù theo như bề ngoài thì cô là thư ký của Dương Gian.
Nhưng ai ai cũng đều hiểu, mối quan hệ giữa cô và Dương Gian không hề tầm thường.
Ở trong thang máy, Trương Lệ Cầm lập tức báo cáo lại chuyện vừa rồi.
- Tổng giám đốc Dương, mấy người kia bảo chừng nửa tiếng nữa sẽ đến.
Dương Gian gật gật đầu.
Bất chợt, Trương Lệ Cầm tỏ ra khá do dự.
- Đúng rồi, tổng giám đốc Dương, còn có một chuyện nữa.
- Chuyện gì?
Trương Lệ Cầm nhìn Dương Gian, trong ánh mắt của cô có chút kỳ quái, giống vẻ u oán của phụ nữ:
- Hôm trước có một người phụ nữ đến cao ốc Thượng Thông tìm cậu, là người lần trước cậu từng nhắc qua, tên là Trần Thục Mỹ. Chương Hoa đã tiếp đón và sắp xếp cho cô ta ở lại cao ốc.
Trần Thục Mỹ?
Ánh mắt Dương Gian hơi nheo lại.
Cô ta chính là mẹ của Hùng Văn Văn.
Dương Gian hỏi:
- Cô ta muốn gặp tôi à?
Trương Lệ Cầm nói:
- Cô ta hẹn gặp cậu mấy lẫn, hầu như mỗi ngày đều sẽ đến văn phòng chờ cậu. Chương Hoa bảo cô ta có liên quan đến một số quan trọng, nhờ tôi chiếu cố cô ta nhiều hơn, vì thế tôi không dám lơ là, thường ngầm đồng ý cho hành vi của cô ta. Ở quãng thời gian này, có lẽ cô ta đang ở trong văn phòng của cậu.
Dương Gian nói:
- Nếu đã vậy thì gặp mặt luôn đi. Có một số việc cũng nên xử lý nhanh nhanh một chút.
Thang máy mở ra, hắn lập tức đi vào trong văn phòng.
Lúc này, trên ghế sô pha trong văn phòng đang có một người phụ nữ thành thục, tài trí. Sắc mặt của cô ta có chút tiều tụy, nhưng vẫn rất xinh đẹp và ôn nhu, quả là một mỹ nữ, thiên sinh lệ chất.
Chỉ là hiện tại tuổi tác của cô ta cũng gần ba mươi rồi, nên phần thiên sinh lệ chất này thai nghén ra một chút gợi cảm, mị hoặc.
Mặt Dương Gian vẫn như vậy, chỉ lên tiếng chào hỏi cho có lệ.
- Dì Trần, đã lâu không gặp. Chào mừng dì đến thành phố Đại Xương.
- Đội, đội trưởng Dương?
Ngay khi nhìn thấy Dương Gian, đầu tiên Trần Thục Mỹ tỏ ra hơi giật mình, sau đó là mừng rỡ, có chút kích động. Cô ta vội vàng nhúc nhích vòng eo tinh tế để đứng dậy.
Trương Lệ Cầm ở bên cạnh nhìn mà lòng tỏ ra có chút hâm mộ.
Người phụ nữ này chỉ cần nhăn mày cũng để lộ ra một loại ưu mỹ, ưu nhã mê người, không cử động nào là không tỏa ra mị lực.
Đây chính là thứ tận sâu bên trong, là trời sinh, chứ không phải thứ có được bằng cách sửa mặt sửa mũi, hay ăn mặc.
Ngay cả một người không còn chút tình cảm nào như Dương Gian cũng không thể không thừa nhận, mẹ của Hùng Văn Văn là một đại mỹ nữ.
Ít nhất, từ trước đến giờ cô ta là người xinh đẹp nhất trong số những người phụ nữ mà hắn thấy qua. Đương nhiên là phải loại bỏ Hoàng Tử Nhã ra.
Trần Thục Mỹ lộ ra vẻ xấu hổ, xin lỗi Dương Gian.
- Đội trưởng Dương, thực sự xin lỗi vì lần trước cậu đến nhà mà không thể chiêu đãi chu đáo được. Vậy mà hôm nay lại đến làm phiền cậu.
Dương Gian nói:
- Không sao, tôi không để ý đến chút chuyện nhỏ đó. Mấy ngày này dì ở lại tại thành phố Đại Xương có quen không?
- Vâng.
Trần Thục Mỹ gật gật đầu:
- Hoàn cảnh ở đây rất tốt, đã khiến đội trưởng Dương phải hao tâm tổn trí rồi, đồng thời cũng cảm ơn Trương tiểu thư đã chiếu cố mấy ngày này.
Trương Lệ Cầm cười khẽ rồi nói:
- Tôi chỉ làm theo những lời dặn dò của tổng giám đốc Dương mà thôi. Thú thực, tôi còn lo là mấy ngày hôm nay mình chiếu cô không được chu toàn nữa cơ. Dù sao Trần tiểu thư cũng là khách của tổng giám đốc Dương, sao tôi có thể thất lẽ với cô được chứ.
- Ngồi xuống rồi nói chuyện.
Dương Gian ra hiệu cho hai người, sau đó ngồi xuống ghế.
Vừa mới ngồi xuống, Trần Thục Mỹ đã tỏ ra cấp bách, vội vàng hỏi ngay.
- Đội trưởng Dương, chuyện là thế này. Trước đó tôi có gọi vào số mà cậu để lại cho tôi và đã gặp được bộ trưởng Tào. Ông ta nói cho tôi biết cậu có cách cứu Văn Văn. Không biết điều này có đúng không ạ?