Dương Gian trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chuyện của Hùng Văn Văn có chút đặc thù, thậm chí là phức tạp, nên không thể nào nói rõ trong dăm ba câu được. Bởi vì nó có dính líu đến chuyện linh dị.
Nghe vậy, Trần Thục Mỹ vội vàng cầu xin Dương Gian, thậm chí có thể coi như là cầu khẩn.
- Tôi không hiểu biết về những bí mật đó nên không muốn hỏi. Tôi chỉ muốn biết là Văn Văn còn có thể cứu được không? Bộ trưởng Tào bảo Văn Văn chưa chết, hiện tại đang ở trong tay của cậu. Vì thế tôi muốn gặp nó một lần, để xem nó như thế nào. Đội trưởng Dương, tôi xin cậu, cậu cho tôi gặp Văn Văn một lần đi.
Dương Gian thở dài một hơi:
- Tên Tào Duyên Hoa này đúng là lợi hại, lại đổ hết trách nhiệm lên trên đầu của tôi.
- Đúng là Hùng Văn Văn đang ở trong tay của tôi. Nhưng với bộ dạng bây giờ của nó, dì có gặp nó cũng vô dụng. Mà thôi, tôi cũng không muốn che che giấu giấu nữa. Hôm nay cũng nên xử lý triệt để vấn đề này luôn, chuyện này để lâu cũng không tốt. Được rồi, dì vào đây cùng tôi.
Hắn đứng dậy, sau đó đi đến trước cửa một căn phòng.
Căn phòng này chỉ có một cánh cửa, giống như cửa của kho bạc trong ngân hàng, rất dày và nặng.
Cánh cửa này không hề có chìa khóa, mà dùng cơ quan. Bởi vì dùng khóa điện tử đôi khi cũng xảy ra trường hợp bị lỗi, nên so với cái này, việc dùng cơ quan sẽ đáng tin hơn một chút.
Sau khi tồn một đống thời gian để mở cửa, bên trong là một căn phòng không quá lớn.
Đây là căn phòng an toàn tạm thời.
Nếu gặp phải chuyện khẩn cấp, căn phòng này có thể chứa được mười mấy người.
Lúc này, trong căn phòng có hơi vắng vẻ.
- Văn Văn.
Trần Thục Mỹ bất chợt nhìn thấy một đưa bé chừng mười một mười hai tuổi đang đứng yên ở trong góc tối tăm.
Mặc dù cô ta không hiểu rõ lắm, nhưng lại cảm thấy đây là con trai của cô ta, Hùng Văn Văn.
Nhưng khi cô ta đang kích động và mừng rỡ, chuẩn bị đi vào ôm lấy thân hình kia, thì ánh đèn bên trong phòng đã được Dương Gian bật lên.
Dung mạo của đứa trẻ đứng trong góc kia lập tức lộ ra.
Đó căn bản không phải là một người.
Mà là một người giấy có bộ dạng giống Hùng Văn Văn như đúc.
Cỗ người giấy này sinh động như thật, ngoại trừ màu da có chút dị thường ra, dường như nó không khác gì so với người bình thường.
- A!
Trần Thục Mỹ giật mình, cô ta vô ý thức lùi ra sau, đụng trúng người của Dương Gian.
Dương Gian lạnh nhạt đỡ lấy cô ta, sau đó nói:
- Đây là một cỗ người giấy khá đặc biệt, là sản phẩm của lực lượng linh dị. Nó được chế tác dựa theo bộ dạng của Hùng Văn Văn. Tuy nhiên việc này không có liên quan gì với tôi cả, mà là sắp xếp của tổng bộ. Còn cụ thể nó như thế nào thì tôi cũng không tiện nói nhiều.
Hắn lấy một chiếc hộp bằng vàng từ trên kệ hàng.
Sau khi mở ra, bên trong là một bức ảnh đen trắng.
Ở trong tấm ảnh, Hùng Văn Văn tỏ ra khá hoảng sợ. Dường như tại thời điểm chụp ảnh, nó đã gặp phải chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.
- Cầm lấy.
Dương Gian đưa tấm ảnh kia cho Trần Thục Mỹ.
- Đây chính là con của dì, Hùng Văn Văn.
Trần Thục Mỹ vô ý thức cầm lấy, cô ta nhìn qua một chút:
- Cái này… Đây chỉ là ảnh chụp của Văn Văn mà thôi.
- Nó đúng là ảnh chụp, không hề sai. Nhưng hiện tại, Hùng Văn Văn đang ở bên trong bức ảnh này.
Dương Gian nói ra một bí mật động trời.
Đầu tiên Trần Thục Mỹ tỏ ra hơi sững sờ. Sau đó, dường như cô ta ý thức được điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, hoa mắt chóng mặt. Có vẻ như cô ta không thể chịu đựng được cơn đả kích này, thiếu chút nữa thì ngất.
- Trần tiểu thư.
Trương Lệ Cầm ở bên cạnh vội vàng đỡ cô ta ngồi xuống.
Dương Gian không thèm quan tâm liệu Trần Thục Mỹ có chịu đựng được hay không. Hắn tiếp tục nói:
- Lần trước Lý Quân gọi Hùng Văn Văn tham gia vào chuyện linh dị quỷ họa. Trong quá trình làm nhiệm vụ, Hùng Văn Văn có sử dụng một chiếc máy ảnh quỷ dị. Thứ này chỉ được sử dụng cho lệ quỷ, nhưng có tồn tại khả năng bị thất bại. Hùng Văn Văn là vì món đồ linh dị này thất bại nên mới bị giam vào trong tấm ảnh, biến thành bộ dạng như hiện tại.
- Sau đó tổng bộ đề nghị đưa bức ảnh chụp của Hùng Văn Văn cho tôi. Vì bọn họ cảm thấy tôi có cách để khiến cho nó sống lại một lần nữa.
- Tuy nhiên, việc phục sinh người chết có tồn tại một phần nguy hiểm nhất định. Vì thế tôi không hành động lập tức. Không hẳn là vì muốn quan sát thêm, mà còn muốn hỏi ý kiến của dì.
- Dù sao dì cũng là mẹ của Hùng Văn Văn. Tôi cảm thấy việc này cần phải có sự đồng ý của dì mới được. Dì Trần, hiện tại dì cũng đã đến thành phố Đại Xương rồi, tôi nghĩ dì nên đưa ra quyết định cho chuyện của Hùng Văn Văn đi.
- Tổng giám đốc Dương, hiện tại nói đến chuyện này ngay có phải là không được ổn hay không. Dường như Trần tiểu thư chịu không nổi đả kích lớn như vậy.
Trương Lệ Cầm cảm nhận được cả người Trần Thục Mỹ đang liên tục run rẩy.
Không biết là do cô ta đang hoảng sợ, hay là đau lòng, hoặc cô ta đang tuyệt vọng.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Dì ấy không yếu ớt như cô nghĩ đâu. Đừng có xem thường sự kiên cường của một người mẹ. Cô chưa sinh con, nên không thể nào hiểu được.
Hắn đã nhìn ra được.
Điều khiến Trần Thục Mỹ hoảng sợ không phải là do quỷ, mà là do cô ta mất đi Hùng Văn Văn.
- Đội, đội trưởng Dương, tôi, tôi nên làm gì bây giờ? Cậu giúp tôi có được không? Mau, mau cứu Văn Văn, bất kể là gì, chỉ cần còn một chút hi vọng, tôi đều muốn Văn Văn có thể sống sót. Chuyện lần trước là do tôi sai, tôi không nên để Văn Văn đi theo Lý Quân. Nếu không mọi chuyện sẽ không biến thành như thế này.
Trần Thục Mỹ lãi khóc, cũng đang cầu xin và tự trách bản thân.
Tâm tình lúc này của cô ta cực kỳ phức tạp, cũng vô cùng đau khổ.
Trương Lệ Cầm ở bên cạnh nhịn không được liền lên tiếng an ủi:
- Trần tiểu thư, đừng quá đau lòng. Cô cứ yên tâm đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà. Mọi chuyện đều đã có tổng giám đốc Dương rồi, ngài ấy sẽ xử lý tốt mọi chuyện. Cô phải tin tưởng vào tổng giám đốc Dương…