Mặc dù đang an ủi, nhưng không biết vì sao trong lòng của Trương Lệ Cầm lại có cảm giác vô cùng may mắn.
Là một người bình thường bị cuốn vào trong chuyện linh dị, nếu không phải là nhờ có Dương Gian, thì có lẽ cô đã chết từ lâu. Hơn nữa, trước khi chết, cô còn phải chịu đựng sự sợ hãi hành hạ.
Dù cho lúc đó cô không chết mà may mắn sống sót, thì sau đó cô cũng sẽ phát điên.
Bởi vì không có hắn, cô không thể tìm thấy hi vọng, không thể kiếm được chút cảm giác an toàn nào từ xung quanh.
Chỉ khi ở cùng Dương Gian, Trương Lệ Cầm mới dần thoát khỏi bóng mờ của những thứ khủng bố đó và khôi phục lại bình thường.
- Đại ca, cậu có ở đó không? Bọn tôi đến rồi, cậu đang ở đâu vậy?
Đúng lúc này, ở bên ngoài văn phòng vang lên giọng nói của Phùng Toàn.
Đồng thời Lý Dương, Đồng Thiến, Hoàng Tử Nhã và Trương Hàn cũng đều đến.
- Tôi ở chỗ này.
Dương Gian lập tức đi ra tiếp đãi mấy người đồng đội vừa đến.
…
Ngày hôm nay.
Trên trong văn phòng trên tầng cao nhất của cao ốc Thượng Thông có chút náo nhiệt.
Dương Gian, Phùng Toàn, Đồng Thiến, Lý Dương, Hoàng Tử Nhã, Trương Hàn, tổng cộng có sáu vị ngự quỷ nhân đang tụ tập lại tại đây. Với số lượng này, dù là để ở chỗ nào đều sẽ trở thành một cỗ thế lực không thể coi thường.
Dù là hiện tại ngự quỷ nhân cũng không phải rau cải trắng ở bên đường, chỗ nào cũng nhìn thấy được.
Bọn họ là quần thể tồn tại khá thưa thớt.
Cho dù là diễn đàn Linh dị của Diệp Chân đi nữa, số lượng ngự quỷ nhân cũng chỉ có chừng mười người là tối đa.
Không phải ai trở thành ngự quỷ nhân đều sẽ hợp cách, có một số người bình thường may mắn trở thành ngự quỷ nhân. Nhưng sau đó vì không đủ tố chất và năng lực nên đã chết đi trong quãng thời gian cực ngắn. Dù người này không chết, thì cũng bị lệ quỷ ăn mòn, trở nên điên điên dại dại, không thể nào trở thành đội viên nữa.
Vì vậy số lượng ngự quỷ nhân còn sống sót, đồng thời có đủ năng lực và đủ tố chất không thực sự nhiều.
Trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Hoàng Tử Nhã lập tức lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
- Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ ở trong căn phòng. Đội trưởng, không phải anh đang làm chuyện xấu xa gì đó đấy chứ?
Phùng Toàn ở bên cạnh lập tức chen lời:
- Vậy à? Đại ca, cậu vẫn còn có loại hứng thú này sao? Có thể chia sẻ chút kinh nghiệm không?
Đồng Thiến hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
- Mấy người đúng là nhàm chán. Đều đã thành bộ dạng như này rồi, ai còn có hứng thú với chuyện đó nữa chứ.
- Chị Đồng Thiến, chị đừng có nói như vậy chứ. Nếu chị thực sự muốn, tôi có thể giúp chị lấy lại thân thể trước kia. Đảm bảo nó sẽ khiến cho đám đàn ông phải động tâm, còn phụ nữ phải ghen ghét.
Hoàng Tử Nhã khẽ vuốt vuốt viên trang sức bằng thủy tinh có màu đen ở trên cổ.
Đây chỉ là một món đồ rẻ tiền, cùng lắm chỉ tốn chừng mười, mười mấy đồng là mua được một cái.
Nhưng ở bên trong món đồ trang sức này lại đang giam giữ một con lệ quỷ.
Nó là một con lệ quỷ có thể ảnh hưởng đến thực tế.
Trong đó bao gồm cả thân thể người.
- Không cần, tôi đã quen với bộ dạng này rồi. Với lại bộ dạng này cũng tốt, khỏi bị đống đàn ông kinh tởm nhớ thương.
Vậy mà Đồng Thiến lại từ chối việc khôi phục thân thể về bình thường.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Chị Đồng Thiến, chị xinh đẹp như vậy mà không làm phụ nữ thì thật đáng tiếc. Chỉ nhìn tôi mà xem, vừa nãy tôi chạy một vòng xung quanh cao ốc đã khiến cho không biết bao nhiêu người phải ngây ngốc.
Tay cô chỉ nhẹ nhàng xẹt qua trước người một cái.
Một đường cong hoàn mỹ lập tức được phác họa ra, giống như nữ quỷ trong phim ảnh vậy, đẹp đến mức khiến cho người ta phải ngạt thở.
Nhưng, những người ở đây lại không một ai tỏ ra hứng thú đối với cô.
Dù sao phần lớn người ở đây cũng đã gặp qua dung mạo thực sự của Hoàng Tử Nhã rồi. Là một cô gái bình thường, bị lệ quỷ tra tấn cho tiều tụy, hốc hác. Còn hiện tại cô chỉ giống như đang khoác một lớp vỏ bọc mà thôi, thứ đẹp đẽ kia chỉ là tạm thời. Nếu cô không thể xử lý vấn đề lệ quỷ khôi phục, thì việc cô trở nên xấu xí một lần nữa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đồng Thiến không thèm để ý, nhưng tiếng khóc ở sát vách lại khiến cho cô quan tâm đến. Vì thế, cô đứng dậy rồi nói:
- Tôi qua bên kia nhìn xem sao.
Nói xong, cô lại nhìn về phía Dương Gian với ánh mắt hơi nghi ngờ, giống như đang nói:
"Anh sẽ không thực sự làm cái chuyện gì quá đáng đó chứ?"
Dương Gian nói:
- Đừng có nhìn tôi như vậy. Dương Gian tôi là một người thuần khiết, thuần khiết không chút tì vết, không bao giờ làm ra chuyện ỷ thế hiếp người như vậy. Nếu ở bên ngoài có lời gì không tốt về tôi, thì đó chắc chắn là do có kẻ xấu nào đó truyền lời bị đặt, ăn nói lung tung mà thôi.
Lúc này Lý Dương mới nói:
- Đội trưởng Dương, người khóc ở bên trong hẳn là mẹ của Hùng Văn Văn đúng không. Sáng nay tôi có nhìn thấy bà ta. Lần trước Liễu Tam đến đây và để lại một cỗ người giấy Hùng Văn Văn, hiện tại bà ta đến có hơn phân nửa là vì chuyện này rồi.
Phùng Toàn nói:
- Người giấy Liễu Tam? Tên này cực kỳ thần bí. Tại thời điểm tôi trở thành người phụ trách của thành phố Đại Xương cũng đã từng nghe qua tên của người này rồi. Đây là một vị ngự quỷ nhân sống cực kỳ lâu.
Ở trong miệng hắn, việc sống cực kỳ lâu ở đây ít nhất cũng phải trên một năm.
Ở trong giới ngự quỷ nhân, việc sống sót một năm đã được coi là rất dài.
- Chuyện là như thế này…
Dương Gian lập tức kể lại mọi chuyện đại khái về quỷ họa và Hùng Văn Văn cho mọi người nghe, để họ hiểu được đầu đuôi câu chuyện là như thế nào.
- Thì ra là vậy, cho nên hiện tại đội trưởng muốn phục sinh Hùng Văn Văn đúng không?
Sau khi hiểu được, sắc mặt của Hoàng Tử Nhã có chút ngưng trọng.
Dù sao việc phục sinh người chết cũng là một việc cấm kỵ.
Ở trong giới linh dị chính là như vậy, bởi vì không ai biết người được phục sinh kia có chứa đựng hiểm họa nào hay không.