Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1619 - Chương 1620: Trở Nên Hoảng Loạn

Chương 1620: Trở Nên Hoảng Loạn

Ở trên ghế, ngón tay của Hoàng Tử Nhã khẽ chạm vào món đồ trang sức trên cổ, tiện thể nhắc nhở hắn một câu.

Dựa vào quỷ lừa gạt để thay đổi hiện thực.

Nói không chừng nó có thể tự tạo ra được một cỗ thân thể người.

- Không đơn giản như vậy đâu. Lần trước, khi Hùng Văn Văn bị giam ở trong tấm ảnh, lệ quỷ đã ở trong giai đoạn khôi phục. Chỉ là lúc đó quỷ máy ảnh đã cưỡng ép gián đoạn quá trình này. Cho nên hiện tại, thân thể của người bình thường không thể nào chưa đựng được Hùng Văn Văn, mà cần có một cỗ thân thể đặc thù mới được. Nếu không, chỉ cần phục sinh lại, có khả năng Hùng Văn Văn sẽ bị lệ quỷ khôi phục và xâm nhập trong nháy mắt.

- Phương pháp này của tổng bộ là dựa vào người giấy của Liễu Tam. Ở trên người giấy có lực lượng linh dị, hẳn có thể đối kháng được quỷ trong người của Hùng Văn Văn. Đương nhiên việc này cũng tồn tại khả năng bị thất bại.

- Chỉ là xác suất của nó còn lớn hơn một chút so với dùng thân thể bình thường.

Dương Gian giải thích một chút nguyên nhân, cho mọi người hiểu.

Nghe vậy, Hoàng Tử Nhã tỏ ra hơi giật mình.

- Thì ra là như vậy.

Dương Gian lại nói tiếp:

- Nếu dì Trần đã quyết định, vậy thì làm thôi, chiều hôm nay chúng ta sẽ phục sinh Hùng Văn Văn.

- Mọi việc xin nhờ cậy vào đội trưởng Dương.

Trần Thục Mỹ có chút kích động, nhưng phần nhiều là khẩn trương và bất an.

Sau đó Dương Gian lại nhìn cô ta và nói:

- Tôi cũng có điều kiện, đó là sau khi Hùng Văn Văn phục sinh thành công, nó sẽ trở thành đội viên của tôi. Đồng thời dì cũng không thể xen vào việc điều động Hùng Văn Văn của tôi nữa.

- Dù sao một ngựa cũng phải đổi một ngựa. Hi vọng dì có thể hiểu được. Còn nếu không, hiện tại dì có thể từ chối.

Trong con ngươi của Trần Thục Mỹ lộ ra chút do dự, cô ta hiểu. Sở dĩ Dương Gian nguyện ý tốn thời gian để nghĩ cách phục sinh Hùng Văn Văn là do nó còn có giá trị, chứ không phải là vì lời cầu xin của cô ta.

Dù sao, trong mắt Dương Gian, vẻ mỹ mạo của cô ta chẳng hề có chút sức hấp dẫn nào cả.

- Tôi… Tôi đáp ứng đội trưởng Dương. Chỉ cần Văn Văn có thể sống lại, tôi sẽ để nó gia nhập vào đội ngũ của cậu, đồng thời cũng không can thiệp thêm gì nữa.

Trong lòng Trần Thục Mỹ hơi giãy dụa, cuối cùng vì không còn chỗ để từ chối, nên đành đồng ý.

Đồng Thiến nói giúp một hai câu:

- Nó vẫn còn là một đứa bé, để gia đình bọn họ tụ họp lại không phải là một chuyện tốt hay sao? Sao cậu cứ kéo nó vào vòng tròn linh dị làm gì?

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Bởi vì Hùng Văn Văn là một ngự quỷ nhân, chỉ đơn giản như vậy thôi.

- Là một dị loại sao nó có thể sống bình thản như một người bình thường được.

Đồng Thiến giật mình, nghĩ đến tình cảnh mà bản thân đã trải qua. Cộng thêm bộ dạng hiện tại, toàn bộ họ hàng, thân thích đều tránh né, giống như đang sợ hãi cô vậy.

Có đôi lúc, bọn họ tỏ ra hơi run rẩy khi đang nói chuyện cùng cô.

Đồng Thiến thở dài một cách bất đắc dĩ, không thể nói thêm gì.

Lúc này, Trương Lệ Cầm và Giang Diễm đẩy xe ăn đi đến, trên xe là một đống những món thức ăn tinh xảo, tươi ngon. Hiển nhiên đây không thể nào là thức ăn trong căng tin được, mà do Trương Lệ Cầm cố ý dặn dò đầu bếp chuẩn bị riêng.

Trương Lệ Cầm vừa cười vừa nói:

- Ăn cơm thôi. Hi vọng đồ ăn của công ty sẽ hợp với khẩu vị của mọi người.

Lúc này Giang Diễm rời bỏ xe ăn, cười hi hì, sau đó ngồi xuống, dựa vào người Dương Gian, ôm lấy cánh tay của hắn, sau đó nũng nịu nói:

- Mấy ngày không gặp, cậu có nhớ tôi không?

Dương Gian nghiêm túc trả lời:

- Không.

- Người ta không thèm tin đâu, nghe chị Cầm bảo là vừa đến cậu đã hỏi đến tôi rồi.

Giang Diễm híp mắt, càng cười tươi hơn:

- Đúng rồi, cậu đoán thử xem, hôm qua tôi giúp cậu huy động được bao nhiều tiền đầu tư?

Nói xong, cô hơi ngẩng đầu lên, giống như bảo mau đến khen tôi đi vậy.

Dương Gian đáp:

- Không có hứng thú.

Giang Diễm xụ mặt, nhìn chăm chằm vào Dương Gian.

- Đội trưởng, cô ấy không phải là bạn gái của anh đó chứ? Nhìn dung mạo cũng bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Dáng người khá kém, không được cao cho lắm. Còn vòng một này… Chậc chậc.

Lúc này Hoàng Tử Nhã đang quan sát Giang Diễm từ trên xuống dưới, trong giọng nhận xét còn có một chút cười cợt.

Giang Diễm giống như một con gà mái bị chọc giận, lập tức quay đầu nhìn sang.

Vừa rồi không chú ý đến.

Hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện ra, cô gái ngồi ở trên ghế sô pha đối diện quả thực rất hoàn mỹ, xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Một mái tóc dày đặc, đen nhanh xỏa xuống tận ngang mông, vòng eo tinh tế, giống như được vẽ ở trong Anime vậy. Có thể nói nó hoàn mỹ đến mức khó tin. Đồng thời cô gái này còn có vòng một kinh người, không hề kém hơn so với Trương Lệ Cầm, không, hẳn là cả hai đều to như nhau.

Trong lòng Giang Diễm tỏ ra đố kỵ.

"Chết tiệt, người này ăn gì để lớn lên vậy, những chỗ khác đều đầy đủ, không dư chút thịt nào?"

Chỉ mới đối mặt lần đầu mà cô đã bị đối phương đánh bại triệt để.

Đây là một cô gái mà tất cả phụ nữ đều cảm thấy ghen ghét.

Khí thế của Giang Diễm nhanh chóng bị dập tắt, cô khẽ cúi đầu, nói cố:

- Ai cần cô lo. Dù sao tôi cũng là bạn gái của Dương Gian. Tết vừa rồi tôi còn cùng hắn về nhà gặp người thân nữa đó.

Hoàng Tử Nhã khẽ nháy mắt, cười nói:

- Nhìn bộ dạng của cô gái này còn không được thông minh cho lắm. Nhìn từ bất cứ góc độ nào, cô gái này đều không xứng với đội trưởng anh. Nếu không ảnh thử chia tay với cô ấy đi, rồi kết giao với tôi? Chỉ cần đội trưởng anh gật đầu một cái, thì đêm nay tôi chính là người của anh rồi. Người đội trưởng mạnh nhất, phối hợp với đệ nhất mỹ nữ giới linh dị, như vậy mới xứng đôi chứ.

Lời này vừa ra, Giang Diễm lập tức cảm thấy kinh hoàng và bất an, cô cảm nhận được mối uy hiếp cực kỳ lớn.

Trong lòng liền trở nên rối loạn.

Trong lúc nhất thời, cô đột nhiên có cảm giác bản thân và mọi thứ xung quanh không phù hợp, có vẻ như bản thân sắp sửa bị người khác vứt bỏ vậy.

Nụ cười ôn hòa trên mặt của Trương Lệ Cầm cũng trở nên cứng đờ.

Bình Luận (0)
Comment