Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1621 - Chương 1622: Bắt Đầu Phục Sinh

Chương 1622: Bắt Đầu Phục Sinh

Phùng Toàn tò mò hỏi:

- Tỷ lệ thành công có lớn không?

Nếu là một dị loại có thể khống chế, vậy đó sẽ là một chuyện cực kỳ tốt.

Tất cả mọi người ở đây đều đã gặp qua quỷ đồng của Dương Gian rồi. Hắn khống chế nó rất tốt, là một trợ thủ tuyệt vời, tiềm lực phát triển cũng rất lớn.

Ở trong chuyện linh dị, thường thì loại tồn tại như vậy đều sẽ quan trọng hơn nhiều so với một vị ngự quỷ nhân.

Dương Gian nghĩ một hồi rồi nói:

- Nó đã hoàn thành giai đoạn thứ nhất, hiện đang ở giai đoạn thứ hai. Tỷ lệ thành công là rất lớn. Còn thành phẩm của quá trình này sẽ là gì thì bản thân tôi không hề biết. Bởi vì chuyện này có dính dáng đến một số chuyện xửa của các bậc tiền bối, nên không tiện nói ra. Nhưng chờ đến khi có kết quả, mọi người sẽ tự hiểu thôi.

Phùng Toàn cảm khái:

- Vậy nó đáng để cho chúng ta chờ mong.

Đương nhiên là đáng để mong chờ rồi.

Bản thân Dương Gian cũng rất mong chờ kết quả.

Bởi vì đây chính là một món di sản được cha hắn lưu lại sau khi chét.

Không thừa kế được ao cá, ruộng đất, thì thừa kế một con quỷ cũng tốt.

Hoàng Tử Nhã nói:

- Đội trưởng, ngay cả cơ mật như vậy mà anh cũng tùy tiện nói, không sợ chuyện này sẽ tiết lộ ra ngoài hay sao?

Dương Gian cười cười:

- Ngay cả bản thân tôi cũng không biết được phương pháp khống chế con quỷ này như thế nào nữa là. Nếu có người đó đó muốn thì có thể thử, nhưng lỡ chết cũng đừng có trách tôi.

Đây chính quỷ giấc mơ.

Là một con lệ quỷ khó giải, có thể tiến vào trong giấc mở để giết người.

Những ngự quỷ nhân khác mà dám đánh chủ ý đến con quỷ này thì đến chết họ cũng chẳng biết bản thân chết như thế nào.

Nghe hắn nói như vậy, những người khác đều rùng mình một cái, lòng hiếu kỳ lúc trước cũng biến mất sạch.

Một con lệ quỷ không biết, không thể khống chế.

Vậy thì ai dám mở quan tài ra để nhìn chứ?

Buổi chiều ngày hôm đó, đám người Dương Gian tan tầm sớm và rời khỏi công ty.

Hắn sắp xếp chỗ ở cho đám người Phùng Toàn, Đồng Thiến, Lý Dương. Sau đó dẫn bọn họ đi làm quen với khung cảnh của tiểu khu Quan Giang. Đồng thời cũng nói cho bọn họ biết một chút về nhiệm vụ, chức trách của bọn họ sau này.

Sau khi đi dạo mấy vòng.

Dương Gian lại dẫn bọn họ vào trong một căn phòng an toàn gần biệt thự.

Trương Lệ Cầm lập tức báo cáo.

- Tổng giám đốc Dương, đây là căn phòng an toàn số 2 do tổng giám đốc Trương, Trương Hiển Quý mới xây xong. Nó là căn phòng tư nhân của tổng giám đốc Dương ngài. Tiêu tốn cụ thể tôi đã thống kê xong, tý nữa tôi sẽ gửi cho ngài xem.

- Chuyện này cứ để đó đã, sau này nói.

Dương Gian ra hiệu một cái, sau đó hắn mang những người khác đi tham quan phòng an toàn.

Căn phòng an toàn này rất lớn, đào móc xuống dưới đất chừng ba tầng. Bên trong có đầy đủ các công trình sinh hoạt và vật tư. Bất cứ thứ gì cần đều có. Người bình thường có thể sống ở trong này chừng nửa năm cũng không thành vấn đề. Nếu vật tư không bị tiêu hao hết, thì dù người đó có sống trong này mười năm cũng chẳng sao. Đương nhiên mấy cái đó không phải là điểm quan trọng nhất, điều quan trognj nhất chính là căn phòng an toàn này có thể ngăn cản lệ quỷ xâm lấn.

Vì xây dựng căn phòng an toàn này mà Dương Gian đã đầu tư hết toàn bộ lượng tiền mà hắn có từ trước đến giờ, cộng thêm số vàng mà hắn kiếm được từ lần đi công tác Nhật Bản kia.

Đây mới là một tòa kim ốc hàng thật giá thật.

Đương nhiên, bỏ giá lớn thì phải có hiệu quả lớn.

Diện tích của căn phòng an toàn này rất lớn, có thể chứa được rất nhiều người.

Dương Gian đoán, căn phòng an toàn này có thể cung cấp điều kiện cho 50 người sống một cách thoải mái. Còn nếu chen chúc một chút thì chứa một trăm người vẫn không có vấn đề gì.

- Không nghĩ tới anh lợi hại như vậy, lại có thể xây dựng xong căn phòng an toàn trước cả kế hoạch.

Đồng Thiến quan sát bốn phía, cô có chút bội phục tầm nhìn xa trông rộng của Dương Gian.

Dương Gian nói:

- Không còn cách nào khác, do quá sợ chết thôi. Mà thôi, không nói cái này nữa. Mục đích tôi mang mấy người đến căn phòng an toàn số hai cũng không hoàn toàn là vì tham quan. Được rồi, hiện tại có lẽ cũng nên bắt đầu chuyện của Hùng Văn Văn. Nếu có xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, vậy căn phòng an toàn này có thể ngăn cản, ngăn ngừa không cho lệ quỷ chạy ra ngoài.

Phùng Toàn nói:

- Làm như vậy đúng là rất chu đáo.

- Đội trưởng, vậy anh định phục sinh Hùng Văn Văn như thế nào đây?

Hoàng Tử Nhã có chút ngạc nhiên, bởi vì bản thân cô cũng không biết được kế hoạch phục sinh nó như thế nào.

- Rất đơn giản.

Dương Gian lập tức đặt cỗ người giấy được mang từ công ty đến ở trong một căn phòng của phòng an toàn.

- Dì Trần, bức ảnh.

Hắn khẽ nhìn sang bên cạnh.

Trần Thục Mỹ nhếch miệng, hơi khẩn trương đưa tấm ảnh đen trắng kia cho Dương Gian.

Sau khi cầm lấy, Dương Gian chợt hộ một tiếng:

- Đi ra.

Ở trong ngõ ngách nào đó của phòng an toàn đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quỷ dị.

Đó là một đứa trẻ với làn da màu xanh đen, đang mặc một chiếc áo liệm vừa cũ vừa bẩn ở trên người.

Đứa bé này tỏa ra khí tức âm lãnh, cả người ướt sũng, giống như một cỗ thi thể ngâm dưới nước vậy. Không hề có chút khí tức nào của người sống, có thể nói, nó là một con tiểu quỷ hàng thật giá thật.

Nếu muốn phục sinh Hùng Văn Văn, bọn họ cần phải thả được người trong bức ảnh ra.

Nhưng việc này không thể hoàn thành bằng những thủ đoạn bình thường được.

Mà cần dùng đến một món đạo cụ linh dị khác.

Linh vị.

Nhưng hiện tại tấm linh vị đã bị nó ăn hết, dù vậy loại năng lực quỷ dị kia cũng không hề biến mất, mà chuyển dời sang trên người của quỷ đồng.

Dù sao căn nguyên của quỷ đồng cũng là từ quỷ chết đói.

Nên nó có được đặc tính của quỷ chết đói.

- Thả người ở bên trong tấm ảnh vào trong người giấy kia.

Dương Gian lập tức ra lệnh, đồng thời đưa tấm ảnh cho quỷ đồng.

Con mắt của quỷ đồng cũng giống như Dương Gian, tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Điểm khác nhau duy nhất chính là ánh mắt của nó không có đồng tử, mà giống như hai viên thủy tinh vậy. Trông nó cực kỳ tà dị.

Bình Luận (0)
Comment