Nhưng càng lâu, người giấy này càng giống với một người sống hơn.
Người giấy không có tim, không phổi, không có nội tạng, nhưng lại đang hô hấp. Ngay lập tức, trong phòng liền truyền đến tiếng hít thở.
Đây là một biểu hiện tốt.
Bởi vì chỉ có người sống mới có thói quen hô hấp, nên tập quán này được mang ra ngoài, ảnh hưởng đến hành động của người giấy.
Thực ra, người giấy có hít thở hay không không quan trọng, bởi vì sau khi hít vào, không khí sẽ lại thoát ra từ lỗ hổng phía sau.
"Người giấy này có khả năng giúp đỡ Hùng Văn Văn áp chế con quỷ trong thân thể nó hay sao?"
Dương Gian nhìn chằm chằm người giấy, trong lòng âm thầm tự hỏi.
Những người khác cũng có ý nghĩ tương tự như vậy.
Người giấy ở trong phòng định mở miệng nói chuyện. Nó mở miệng ra để nói, nhưng trong miệng lại không có gì, không răng, không lưỡi, không có cổ họng… Sau khi mất đi những bộ phận này, người sống tạm thời chưa thể thích ứng.
Nhưng người giấy này là do Liễu Tam lĩnh hội được từ lực lượng linh dị, hắn ta có thể khống chế, điều này có nghĩa là Hùng Văn Văn cũng có thể khống chế.
Nhưng việc này cần có thời gian.
- Văn Văn, là con phải không?
Trần Thục Mỹ che miệng, cô ta đang khóc. Bởi vì cô ta không nghĩ đến sau khi phục sinh, Hùng Văn Văn lại biến thành bộ dạng như này.
Vừa lạ lẫm vừa quái dị.
Người giấy khẽ xoay cổ nhìn về phía Trần Thục Mỹ. Con mắt màu đen giống như được vẻ kia khá ảm đạm, chết lặng, không có chút xíu ba động nào của tình cảm, giống như một vật chết vậy.
Không thể xem biểu lộ, cũng không nhìn thấy ánh mắt, vì vậy không thể nào đánh giá hiện tại người giấy có phải là Hùng Văn Văn hay không.
Phùng Toàn nói:
- Đại ca, dường như nó khá để ý đến Trần Thục Mỹ, có lẽ đây thực sự là Hùng Văn Văn.
Dương Gian nói:
- Tôi đã nhìn thấy rồi, nhưng việc này còn cần kiểm tra lại một chút. Cậu đi vào hỏi nó xem, một cộng một bằng mấy. Nếu không trả lời được thì giam giữ nó ngay.
Mặc dù đây chỉ là câu hỏi đơn giản nhất, nhưng quỷ sẽ không biết tính toán.
- Được.
Phùng Toàn đi vào, sau đó hỏi:
- Hùng Văn Văn, hiện tại chúng ta chưa thể xác định được liệu người phục sinh là cậu hay là quỷ. Cho nên chúng tôi cần kiểm tra qua một lượt. Tôi hỏi cậu, một cộng một bằng mấy? Nếu không trả lời được thì tôi chỉ có thể xin lỗi.
Hiển nhiên người giấy có thể nghe được.
Nếu không nó sẽ không phản ứng lại đối với giọng nói của Trần Thục Mỹ được.
Rất nhanh.
Người giấy lập tức giơ hai cánh tay cứng ngắc lên, sau đó dựng hai ngón giữa về phía Phùng Toàn.
Mặt Phùng Toàn nhất thời đen lại.
Trần Thục Mỹ tỏ ra cực kỳ kích động, cũng rất cao hứng.
- Là Văn Văn, là Văn Văn, nó sống lại rồi, thành công rồi.
Nhưng Trương Lệ Cầm và Giang Diễm ở bên cạnh lại không thể cao hứng nổi, mà chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý, lạnh sống lưng.
Phục sinh ở trên người giấy.
Chẳng lẽ cái này còn chưa đủ đáng sợ hay sao?
Chưa làm mẹ nên hai người không thể nào hiểu được tâm tình lúc này của Trần Thục Mỹ.
- Đội trưởng, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Tôi cảm thấy vẫn nên kiểm tra lại một chút.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Hùng Văn Văn, tôi hỏi cậu, năm cộng năm là bao nhiêu?
Người giấy lập tức xoay tay, dùng hai ngón giữa của đáp án vừa rồi chồng chéo lên nhau, tạo thành chữ thập. Sau đó đưa nó đến trước mặt Hoàng Tử Nhã.
"...."
Thấy đáp án mà Hùng Văn Văn đưa ra, nhất thời Hoàng Tử Nhã có xúc động muốn chửi tục một tiếng.
Đồng Thiến nhìn Dương Gian rồi bảo:
- Xem ra nó thực sự là Hùng Văn Văn. Anh đã thành công, Hùng Văn Văn sống lại.
Dương Gian quan sát tình huống của người giấy, sau đó nói:
- Lý Dương, đóng cửa căn phòng này lại. Hiện tại, tình hình của Hùng Văn Văn cũng chưa đủ để xác định nó thực sự an toàn. Trước tiên cứ giam nó mấy ngày đã, để nó làm quen với thân thể của người giấy một chút. Ít nhất cũng phải học được cách đi đứng và nói chuyện đã.
- Hùng Văn Văn, cậu cũng đừng có phản kháng. Tất cả chuyện này đều là vì tốt cho cậu. Chờ đến khi cậu khôi phục lại, hoàn toàn giống với một người sống thì tôi sẽ thả cậu ra.
Lý Dương lập tức đi qua, sau đó đóng cửa phòng lại.
Người giấy cũng không hề có ý định đi ra ngoài, nó ngơ ngác nhìn Trần Thục Mỹ, sau đó hơi cúi đầu xuống.
Dương Gian nói:
- Trước khi nó học được cách nói chuyện thì không được thả nó ra. Nếu Hùng Văn Văn cưỡng ép chạy ra ngoài thì giam nó lại. Trương Hàn, anh thường ở lại tiểu khu, nên chuyện này nhở cả vào anh.
Trương Hàn gật đầu bảo:
- Được rồi, chuyện này cứ giao cho tôi.
Dương Gian nói:
- Rồi, chuyện này tạm thời cứ dừng lại tại đây. Chúng ta đều rời khỏi chỗ này đi.
Đúng lúc này, Trần Thục Mỹ mở miệng nói:
- Đội trưởng Dương, có thể cho tôi ở lại chỗ này không? Tôi muốn ở lại đây giúp đỡ Văn Văn.
- Được, nhưng dì không thể ở lại trong phòng an toàn. Chỗ này còn chưa thích hợp cho người ở. Qua bên cạnh đi, ở bên đó có một căn biệt thự. Cứ coi như căn đó tôi đưa trước cho Hùng Văn Văn cũng được, dì có thể ở lại chỗ đó. Nếu dì muốn nhìn ở bên cạnh Hùng Văn Văn nhiều thì cứ ở. Nhưng khi nào nó khôi phục thì nhớ là báo cho tôi ngay. Còn nữa, không được phép thả nó ra.
Dương Gian cũng không phải là người bất cận nhân tình, vì thế hắn sắp xếp cho Trần Thục Mỹ ở căn biệt thự bên cạnh phòng an toàn.
- Cảm… Cảm ơn cậu, đội trưởng Dương.
Đôi mặt đẹp của Trần Thục Mỹ rưng rưng, thực sự rất cảm kích Dương Gian.
Hiện tại cô ta mới hiểu được, mặc dù cách nói chuyện của Dương Gian khá ngay thẳng, thậm chí có chút khó nghe. Nhưng tất cả những gì hắn nói đều là thật, đều đáng giá để tin tưởng.
Có một số người, mặc dù nói chuyện thì ngon ngọt, thề thốt các kiểu, nhưng khi xảy ra chuyện lại bỏ mặc, không thèm quan tâm.
- Không cần phải khách khí như vậy. Tôi cũng không làm gì cả. Nếu dì muốn cảm ơn thì đi cảm ơn Vương Tiểu Minh đi, chính là vị giáo sư Vương ấy. Phương án này do hắn ta đưa ra, tôi chỉ tiện tay làm theo mà thôi. Dù sao tôi cũng không làm cần phải cố gắng làm gì cả. Ảnh chụp, người giấy, linh vị, mấy thứ đó đều không có quan hệ gì với tôi, thứ duy nhất ra sức chỉ có vật nhỏ này mà thôi.