"Cực hạn là một phút đồng hồ. Nếu là Hùng Văn Văn, hẳn nó có thể dự đoán trước được chừng mười phút. Nếu nó có thể phát huy ra năng lực của lệ quỷ lớn nhất, đạt đến mấy giờ, thậm chí là mấy ngày… Nhưng với mình mà nói, đánh cắp được một chút năng lực linh dị đúng là không dễ chút nào."
"Người giấy làm gì có năng lực áp chế lệ quỷ khôi phục. Nó chỉ phân tán một chút lực lượng lệ quỷ sang người giấy khác mà thôi."
Ánh mắt của người này khẽ động, chợt thở dài một hơi, sau đó trà trộn vào trong đám người và biến mất.
…
Sáng sớm.
Từ trên giường Dương Gian tỉnh dậy, mở to hai mắt.
Hắn lại sống thêm một ngày ở trên thế giới này. Chỉ là hắn không có loại thái độ vui tươi khi nghênh đón một ngày mới tràn đầy sức sống. Bởi vì điều này cũng có nghĩa là thời gian sống sót của hắn đang ít dần.
Đếm ngược sinh mạng vẫn đang tiếp tục.
Cũng may là hắn đã có thể thừa nhận được loại áp lực từ tử vong rồi. Nên không giống với người khác, vì bị áp lực mà dẫn đến sụp đổ.
"Hiện tại, sự khắc chế lẫn nhau của mấy con quỷ trong thân thể mình đã đạt đến một loại giới hạn nào đó. Dường như một ít tâm tình đã mất đi của mình lại trở về."
Dương Gian trầm ngâm, hai con mắt ửng đỏ của hắn khẽ nhìn sang bên cạnh.
Một cô gái thành thục, mềm mại đang nằm ở trong ngực, cô gái này vẫn đang ngủ say.
Dương Gian không nói gì, chỉ đẩy thân thể cô gái này ra, ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào, khiến cho căn phòng có chút lạnh lẽo này trở nên ấm áp hơn.
Hôm nay thời tiết thật tốt.
- Dậy sớm vậy? Không nghỉ thêm một lúc sao?
Trương Lệ Cầm tỉnh, cô duỗi cánh tay trắng nõn khoác lên vai của người đàn ông, với ý định giữ lại.
Dương Gian nói:
- Tình trạng cơ thể của tôi khác người bình thường, không cần thiết phải ngủ nhiều.
Trương Lệ Cầm chống người ngồi dậy, cô dán khuôn mặt vẫn còn chưa hết ửng đỏ vào phía sau lưng Dương Gian. Đưa tay ôm chặt lấy hắn, cảm nhận loại khí tức âm lãnh truyền. Cỗ khí tức âm lãnh này rất đặc biệt, bởi vì cô không thể nào dùng thân nhiệt của bản thân để xua tan nó.
- Vậy cậu không thể bồi tôi thêm một chút sao? Tôi là người phụ nữ của cậu đó.
Giọng nói của cô rất ôn nhu, còn mang theo vài phần lười nhác và mị hoặc.
- Cô chỉ hiện tại thuộc về tôi mà thôi. Chờ đến khi tôi chết đi, cô sẽ có cuộc sống mới, tình cảm mới, thậm chí là người đàn ông mới. Mà cái ngày đó sẽ không quá lâu, có lẽ sang năm sau là đến. Bởi vì phần lớn ngự quỷ nhân đều đoản mệnh, tôi cũng không ngoại lệ, cho dù tôi có muốn dừng lại đi nữa cũng không được.
Giọng điệu của Dương Gian có chút cứng ngắc cùng lạnh lùng.
Nhất thời, Trương Lệ Cầm càng ôm Dương Gian chặt hơn, cô nói:
- Tôi không phải là người như vậy, vì cậu tôi có thể làm bất cứ chuyện gì.
- Thời gian sẽ hòa tan hết toàn bộ mọi thứ. Cô cũng tốt, Giang Diễm cũng thế, cũng chỉ là người bình thường muốn tụ tập lại để sưởi ấm trong ngày bão mà thôi. Hai người dựa vào một chút lửa ở trên người của tôi để sinh tồn. Một khi chút lửa đó bị dập tắt, hai người đương nhiên cũng sẽ rời đi, sau đó tìm kiếm ngọn lửa khác để dựa vào.
Dương Gian nhìn cô rồi nói tiếp:
- Cho nên, nghiêm túc mà nói, mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là lấy thứ mình cần mà thoi, giống như một cuộc mua bán vậy. Hơn nữa đó còn là một cuộc mua bán cực kỳ ngắn ngủi.
- Đối với người bình thường, chỉ một cuộc yêu đương thôi cũng đã hai ba năm, mà cuộc giao dịch giữa hai người chúng ta lại không thể vượt qua con số đó.
- Cô không cần làm cái gì cho tôi cả, cô chỉ cần làm tốt công việc của bản thân khi tôi còn sống là được. Chờ đến lúc tôi chết đi, cô sẽ nhận được một số tiền lớn, sau đó bắt đầu lại từ đầu. Giang Diễm cũng giống như vậy.
Trương Lệ Cầm thầm giật mình, cô không nghĩ lối suy nghĩ của Dương Gian lại như vậy.
Không trách được, Giang Diễm đã đi theo hắn nửa năm, nhưng mà hắn vẫn luôn lãnh đạm với cô.
Bởi vì tận sâu trong nội tâm, bản thân Dương Gian cho rằng hắn không thể sống quá lâu, chẳng mấy chốc nữa sẽ chết. Cho nên hắn không muốn tốn quá nhiều thời gian vào việc tình cảm giữa hắn và Giang Diễm.
Cây lệch từ gốc thì sao có được kết quả chứ.
- Cậu thực sự không hiểu phụ nữ chút nào cả.
Trương Lệ Cầm rất đau lòng, cô muốn khóc, nhưng lại phát hiện ra bản thân không có tư cách để khóc.
Bởi vì cô không có cách nào để khiến cho Dương Gian tin rằng, bản thân cô có thể làm nữ nhân của hắn vĩnh viễn.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Có biết hay không đều không quan trọng, quan trọng là thời gian của tôi không còn nhiều nữa. Chẳng mấy chốc nữa nguy cơ của tôi sẽ đến, tôi có thể cảm nhận được. Hẳn cô vẫn còn nhớ rõ chuyện linh dị quỷ chết đói lần trước chứ, khi đó tôi thiếu chút nữa là mất mạng rồi. Nhưng may mà vận khí còn khá tốt, nên có thể sống sót. Mà những nguy cơ tương tự như vậy không chỉ có một lần, nhưng không phải lần nào tôi cũng đều may mắn được như lần trước.
- Chỉ cần thất bại một lần, tôi sẽ thực sự chết.
Trương Lệ Cầm hỏi:
- Tôi biết cậu rất khổ và đau đớn, nhưng tôi chỉ muốn hỏi cậu, vậy cậu có ghét tôi không?
Dương Gian nói:
- Các cô chỉ là những cô gái bình thường mà thôi. Bản thân cô tự có ưu điểm của cô, xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, làm việc chu đáo, cố gắng. Đương nhiên cũng có khuyết điểm, đó là thiết cảm giác an toàn, yêu tiền, hư vinh, có chút cẩn thận quá… Nhưng những cái đó đều là bình thường.
- Bởi vì như vậy mới được coi là người.
- Không thể nào tồn tại một người phụ nữ hoàn mỹ ở trong thực tế, cái đó chỉ có ở trong phim, nên tôi không ghét hai người.
Trương Lệ Cầm nhếch miệng, cố lấy dũng khí nói:
- Dương Gian, tôi đã quyết định.
Dương Gian hỏi:
- Cô quyết định cái gì?
- Tôi muốn sinh con cho cậu.
Trương Lệ Cầm táo bạo nói. Sau khi nói xong mặt cô đỏ tận tới mang tai, tim đập liên hồi.
Sắc mặt của Dương Gian hơi động, hắn xoay người lại quan sát cô, sau đó tỏ ra suy tư.