Bất kể Trương Lệ Cầm có mục đích và tâm tình như thế nào khi nói ra điều này, nhưng lời này lại nhắc nhở cho hắn.
- Chuyện này thì chờ đến khi cô làm được rồi hẵng nói.
Dương Gian không có từ chối, chỉ tùy tiện đáp một câu, sau đó đứng dậy rời đi.
Hắn không đi đến công ty, mà đi vào trong phòng an toàn số một để lấy thứ gì đó.
Hắn muốn chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tồn tiếp theo.
Phòng an toàn số một còn hơi nhỏ, bên trong chỉ để một số món đồ linh dị và giam giữ một vài con lệ quỷ.
Có tấm gương quỷ, có bộ xương khô trên người của Vương Tiểu Cường, có một đống đất mộ tách ra từ người của Phùng Toàn. Đương nhên cũng có tờ báo bị nhuốm máu, hộp âm nhạc quỷ dị, giầy thêu màu đỏ, búp bê thế mạng, quỷ nến, quỷ sứ… Và một số vũ khí đặc chế.
Ngoại trừ mấy cái đó ra, trong tay hắn còn có đinh đóng quan tài và thanh sài đao quỷ dị.
Chính xác mà nói, số lượng tư nguyên trong tay hắn không hề ít, thậm chí còn có chút phong phú.
Nhưng mỗi một vật trong này đều đại biểu cho một chuyện linh dị khủng bố mà Dương Gian đã trải qua.
Để đạt được những thứ này cần phải trả giá cực kỳ đắt.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn lấy ra một chiếc hộp bằng vàng.
"Mắt quỷ đang ở tại biên giới thức tỉnh, nhiệm vụ của bưu điện quỷ vẫn còn. Cho nên, vì đảm bảo vạn vô nhất thất, mình cần phải mang theo hộp âm nhạc."
Sau khi mở hộp ra.
Ở bên trong là một chiếc hộp âm nhạc cũ kỹ với màu sơn đỏ đậm hiện ra trước mặt.
Còn chưa mở hộp âm nhạc ra, một cỗ khí tức âm lãnh đã bao phủ xung quanh.
Trong đầu Dương Gian vô ý thức nhớ lại đoạn tiếng chuông khủng bố và quái dị kia.
Nguyền rủa của hộp âm nhạc là loại nguyền rủa cực kỳ khó xử lý.
Lúc trước, khi hắn đi đến thành phố Đại Hải, hắn không có mang theo, vì sợ lúc đó bản thân nhịn không được liền dùng đến nó.
Nếu còn mở ra thứ này thêm một lần nữa, Dương Gian không dám chắc rằng bản thân vẫn còn có thể sóng sót.
Hiện tại không còn linh vị nữa, nó đã bị quỷ đồng ăn hết rồi.
Vì thế, hắn sẽ không thể nào tái hiện lại cuộc thí nghiệm lần trước của Vương Tiểu Minh nữa.
Mặc dù quỷ đồng cũng có được năng lực di chuyển ý thức. Nhưng đừng quên, bản thân quỷ đồng cũng là dị loại. Vả lại, nếu Dương Gian lại mở ra hộp âm nhạc và muốn di chuyển ý thức như lần trước, thì hắn vẫn còn thiếu một vật.
Một vật dẫn cần dùng đến ảnh chụp linh dị.
Nói cách khác, Dương Gian cần dùng một người sống bị quỷ máy ảnh nhốt vào trong ảnh. Sau đó trao đổi ý thức của Dương Gian và người kia cho nhau. Người kia sẽ chết thay hắn.
Ngoài ra, trong quá trình này hắn cũng phải áp chế mấy con quỷ trong người.
Nhưng…
Dù có thõa mãn được những điều kiện đó, thì vẫn còn một vấn đề nữa, đó là mắt quỷ đã khôi phục. Nên khi xử lý xong nguyền rủa của hộp âm nhạc, thì hắn vẫn phải tiếp tục xử lý mắt quỷ.
Đây là một cục diện hẳn phải chết.
Trừ phi... Dương Gian nhìn cây đinh đóng quan tài loang lổ kia.
Trừ phi hắn dùng đinh đóng quan tài găm vào trong người, để cho toàn bộ lệ quỷ rơi vào trạng thái ngủ say, kể cả nguyền rủa của hộp âm nhạc.
Một đống ý nghĩ thi nhau xuất hiện ở trong đầu của Dương Gian.
Nhưng Dương Gian cảm thấy bất cứ phương án nào đều không được, mỗi cái đều có một chỗ thiếu hụt trí mạng.
Mà những chỗ thiếu hụt đó đều là vì mắt quỷ đã khôi phục.
"Mang theo hộp âm nhạc, cũng mang theo cả tờ báo nhuộm máu, búp bê thế mạng, quỷ nến màu trắng vẫn nên mang theo một cây… Ở thời điểm then chốt, quỷ sứ vẫn có tác dụng, nên mang theo. Hiện tại năng lực bản thân hắn không được nữa nên cần phải dựa vào những thứ này để duy trì mạng sống."
Trong lòng Dương Gian thầm thở dài bất đắc dĩ.
Đây là hắn đang tiêu hao rất nhiều tư nguyên.
Tình cảnh lúc này của hắn có chút giống như đốn củi ngàn ngày đốt một ngày vậy.
"Tổng bộ còn nợ mình ba cây quỷ nến màu đỏ đậm, còn có cây kéo quỷ. Tý nữa mình phải đi thúc giục mới được, hi vọng bọn họ sẽ nhanh chóng đưa đến."
Dương Gian bất chợt nhớ đến bản thân còn có một khoản nợ chưa có thu hồi.
Sau khi sửa soạn một chút.
Hắn lại chuẩn bị rời khỏi phòng an toàn.
Thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn nhịn không được nhìn về phía tấm gương quỷ đang bị che bởi mảnh vải đen.
Một tấm gương trong suốt hiện ra ở trước mặt của Dương Gian.
Trên tấm gương này có một vết nứt, là do lần trước hắn treo cổ tự sát. Quỷ ảnh và tấm gương quỷ xảy ra xung đột nên khiến nó bị nứt.
Tuy nhiên Dương Gian cũng không thèm để ý đến điều đó.
Hắn chỉ đứng trước gương và nhìn vào trong.
Không hề có bóng dáng của hắn.
Cũng chẳng có bất cứ điều gì dị thường.
Bên trong hoàn toàn trống rỗng, không hiện ra thứ gì hết.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Quả nhiên, vẫn không có cách nào lưu lại hình bóng. Chẵng lẽ mỗi người chỉ có cơ hội phục sinh một lần thôi sao? Xem ra thứ này chỉ có thể mang cho đám người Phùng Toàn, Đồng Thiến sử dụng."
Tạm thời hắn không cần dùng đến món đồ linh dị này. Nhưng lại có thể mang cho những người khác sử dụng, nhằm gia tăng cơ hội sinh tồn cho bọn họ.
"Nên mang nó ra ngoài, đưa qua căn phòng an toàn trong văn phòng, công bố sự tồn tại của nó cho mọi người."
Dương Gian cảm thấy bản thân không nên giấu thứ này nữa.
Cần lấy nó ra để phát huy tác dụng.
Hắn là đội trưởng, nên cần phải cân nhắc một chút cho sự sinh tồn của đoàn đội.
Trước kia, sở dĩ hắn giấu đi là vì lo lắng giữ không được thứ này. Còn hiện tại, sau khi đánh một trận với Diệp Chân, có lẽ số lượng người dám đánh chủ ý lên đầu của hắn hẳn là không có.
Cầm tấm vải đen cho tấm gương quỷ lại.
Dương Gian lập tức mang nó ra khỏi phòng an toàn.
Chiều ngày hôm đó.
Dương Gian lần nữa đi vào công ty, hắn bắt đầu công khai sự tồn tại của tấm gương quỷ cho những thành viên khác.
- Tấm gương quỷ? Chỉ cần lưu lại hình bóng là có thể để cho người chết phục sinh? Đội trưởng, anh vậy mà lại có thứ này.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Tử Nhã nghe đến có thứ đồ linh dị như này, cô có chút chấn kinh.
Không chỉ cô.
Mấy người Phùng Toàn, Đồng Thiến, Lý Dương cũng trợn tròn hai mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi.