Dương Gian nói:
- Đúng là vậy, nhưng những việc này đều phải có cái giá của nó. Ở bên trong tấm gương quỷ cũng có giam giữ lệ quỷ khủng bố, số lượng cực kỳ nhiều, vả lại cũng không thể biết được quy luật của chúng. Ngoài ra, để phục sinh được một người từ tấm gương này, cần phải thả một con quỷ từ trong đó ra. Đồng thời, trí nhớ của người phục sinh sẽ dừng lại tại thời điểm soi gương.
- Như vậy cũng có nghĩa là kinh nghiệm của đoạn thời gian sau đó sẽ hoàn toàn biến mất.
- Đây chỉ là quy luật mà tôi phát hiện ra được. Tôi cũng không biết liệu nó còn có các năng lực khác nữa hay không. Điều này còn cần chúng ta chậm rãi thử nghiệm.
Phùng Toàn hỏi:
- Đại ca, trước kia cậu từng dùng qua rồi à?
- Dùng qua một lần, là dùng ở trong một tình huống đặc thù. Đúng rồi, Trương Vĩ, bạn của tôi cũng dùng qua.
- Trương Vĩ?
Con ngươi của Hoàng Tử Nhã khẽ chuyển:
- Chính là tên tiểu tử ngốc không có việc gì làm, suốt ngày tản bộ ở trong công ty phải không?
Dương Gian nghiêm túc nói:
- A Vĩ là bạn học của tôi, trước kia đã giúp tôi rất nhiều chuyện, nên không được nói cậu ta như vậy. Vả lại cậu ta cũng không hề ngốc, chỉ là lối suy nghĩ có chút trầm trọng mà thôi, đôi khi cậu ta vẫn rất thông minh.
Hoàng Tử Nhã lập tức xin lỗi:
- Thật xin lỗi.
Dương Gian bỏ qua cái này và bắt đầu nói đến chuyện chính:
- Tấm gương quỷ sẽ được cấp cho thành viên của đoàn đội sử dụng. Phương pháp lưu lại hình bóng cũng có tình nguy hiểm ở một mức nhất định. Đó chính là không thể đứng trước gương quá lâu, nếu không người sẽ bị hút vào trong gương. Ngoài ra, chỗ đặt tấm gương này cũng không thể đặt thêm bất cứ thứ gì trước mặt nó. Nếu không, quỷ sẽ dựa theo ảnh của đồ vật kia mà rời khỏi tấm gương quỷ.
- Còn mấy người định dùng khi nào và dùng như thế nào thì tôi mặc kệ, mọi người chỉ cần cẩn thận một chút là được.
Đồng Thiến nói:
- Một thứ nguy hiểm như vậy, có lẽ anh không nên lấy ra. Phục sinh một người, thả một con quỷ. Cái giá này quá lớn. Vả lại trước giờ chưa từng có ngự quỷ nhân phục sinh thành công. Nói không chừng, người thì sống, còn quỷ trong thân thể lại bị bóc ra. Nên khi đó thay vì phục sinh ngự quỷ nhân thì kết quả nhận được lại là một người bình thường. Mà đối với thế giới này, sinh mạng của một người bình thường không có quá nhiều ý nghĩa.
- Ngoại trừ điều đó ra, cần phải có người trong coi tấm gương quỷ này. Nếu không, một khi có người phục sinh, mà không kịp lôi ra ngoài, thì người đó chắc chắn sẽ bị quỷ ở bên trong giết chết.
Cô nói ra khá nhiều khuyết điểm, bởi vì bản thân cô cho rằng tấm gương này hại nhiều hơn lợi.
Phùng Toàn nhìn ngó một chút rồi nói:
- Đồng Thiến, đây chính là phục sinh, là thực sự để cho một người chết có thể sống lại lần nữa. Đối với việc đó mà nói, ở trong mắt tôi, những cái giá kia không đáng nhắc đến. Việc nghịch chuyển sinh tử của bản thân là một cấm kỵ. Tấm gương quỷ này có được loại năng lực quỷ dị này đã là không thể ngờ rồi. Giá trị của nó là không thể cân đo đong đếm.
Ở trong thế giới này, muốn chết, rất dễ.
Nhưng muốn thực sự sống lại, rất khó. Ngay cả ngự quỷ nhân đỉnh phong cũng không thể làm được.
Chuyện ngày hôm qua của Hùng Văn Văn, nếu chính xác hơn mà nói thì đó không thể coi như phục sinh, mà chỉ tính là thức tỉnh.
Bởi vì ý thức của Hùng Văn Văn vẫn còn tồn tại.
Còn tấm gương quỷ mới chính là thực sự phục sinh, người chết rồi, ý thức không còn nữa mà nó vẫn có thể phục sinh được.
- Vậy cũng cần phải sử dụng cho cẩn thận. Mấy kẻ vô dụng không nên sử dụng đến tấm gương này, không thể vì cứu một người mà thả ra một con quỷ, làm như vậy chỉ khiến nhiều người nữa bị chết mà thôi.
Đồng Thiến có vẻ rất để ý đến điều này, cô nói:
- Dương Gian, nếu không ngại thì để cho tôi quản lý chiếc gương này đi. Còn để người khác, thú thực tôi không yên lòng.
- Nếu người đó tùy tiện đưa người bình thường đến đây soi, vậy chẳng phải là sẽ loạn hay sao.
Dựa theo ý nghĩ lấy đại cục làm trọng, cô không muốn cho việc phục sinh của tấm gương quỷ diễn ra tràn lan, tránh ủ thành một đống chuyện linh dị.
Nếu thực sự muốn phục sinh, cũng phải dùng cho những người quan trọng, đáng giá để cho bọn họ trả cái giá lớn như vậy mới được.
Tuy nhiên, dụ hoặc của việc phục sinh là cực kỳ lớn.
Nếu nó rơi vào tay của một số người có tâm tư nặng, nói không chừng người ta sẽ dùng để cứu một con mèo, con chó gì đó, mà không thèm quan tâm đến hậu quả do nó tạo ra đối với thế giới bên ngoài.
Lúc trước, người chủ nhân của căn nhà cổ thời kỳ Dân quốc kia, dù lưu lại tấm gương quỷ, nhưng đã khóa nó trong phòng. Điều này cũng không phải là không có nguyên nhân.
Người kia muốn giữa lại một tia hi vọng, nhưng lại lo lắng người đời sau sẽ lạm dụng đến nó.
- Được rồi, cô sẽ quản lý tấm gương quỷ.
Sau một hồi suy nghĩ, Dương Gian gật đầu đồng ý.
Với tính cách của Đồng Thiến, hắn có thể hoàn toàn yên tâm.
Hoàng Tử Nhã vội vàng nói:
- Đội trưởng, tôi muốn soi gương. Tôi cần phải giữ lại vẻ mỹ lệ này của tôi. Kẻo lỡ sau này tôi chết và được phục sinh, nhưng con quỷ trên người lại bị bóc ra. Khi đó tôi vẫn có thể trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất của thế giới này.
Vì dung mạo của bản thân, có thể nói cô đã không từ bất cứ thủ đoạn nào.
- Tôi cho rằng hiện tại cô còn chưa đủ tư cách.
Đồng Thiến lập tức cự tuyệt yêu cầu của Hoàng Tử Nhã.
Nhất thời, Hoàng Tử Nhã lộ vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Dương Gian.
Dương Gian nói:
- Quyền sử dụng của thành viên trong đội sẽ được giữ lại.
Đây là cách gia tăng tính đoàn kết của đội ngũ. Mục đích khi lấy ra thứ này của hắn cũng là vì ổn định đội ngũ.
Hôm qua là đoàn kết về lợi ích, còn hiện tại là sinh tồn.
Tấm gương quỷ rất quan trọng.
Mọi việc hắn làm đều đã có cân nhắc, chứ không phải làm loạn.
Đồng Thiến nhíu mày, suy tư một lúc, sau đó trịnh trọng gật đầu:
- Có lý, vậy cứ để cho cô ấy thử một chút. Tiện thể cũng để cho mọi người làm quen với thứ đồ vật nguy hiểm này luôn. Dương Gian, anh cảm thấy thế nào?