Tất cả mọi người đều lập tức tỏ ra kinh ngạc.
Bởi vì đó là một con chó săn đang nằm trên mặt đất, cả người mọc đầy lông màu đen.
Đúng thế.
Đó là một con chó.
Nhưng lúc này con chó kia đang ngủ say, không hề có động tĩnh, giống như một vật chết vậy.
Phùng Toàn kinh dị nói:
- Đại ca, vị trí chiếu của tấm gương là chiếc quan tài kia.
Cỗ quan tài kia không hiện ra trong gương, bởi vì nó không phải là vật phản quang, lại là vật chết, nên không thể lưu lại hình bóng trong gương được. Nhưng thứ ở bên trong quan tài lại được chiếu vào.
Không, hẳn phải gọi là hiện ra mới đúng.
Con chó này không có ở trong gương, cũng không có ở bên ngoài, nhưng bóng dáng lại xuất hiện ở trên mặt gương.
Tấm gương quỷ dường như có thể chiếu được một số con quỷ mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Có vẻ đây là một năng lực mới của nó.
Hoàng Tử Nhã kinh ngạc nói:
- Đội trưởng, anh lại nuôi một con chó ở trong quan tài?
Trong lòng Dương Gian cũng có chút kinh dị.
Bởi vì thứ mà hắn đặt ở trong quan tài không phải là một con chó, mà là một cỗ thi thể, là thi thể của lệ quỷ, có danh hiệu quỷ giấc mơ.
Nhưng vì cái gì cỗ thi thể kia lại biến thành một con chó?
Vả lại hắn cũng từng gặp qua con chó này.
"Xem ra cỗ trí nhớ mà cha mình lưu lại thực sự muốn để cho một con chó đi khống chế con quỷ giấc mơ có cấp độ khó giải này."
Sắc mặt Dương Gian liên tục biến hóa, dường như đã ý thức được sẽ có chuyện gì xảy ra.
Hiện tại con chó này đang ở trong trạng thái ngủ say, có vẻ như nó vẫn còn đang đối kháng với lệ quỷ.
Một khi nó thắng.
Con chó này sẽ thức tỉnh.
Sau đó cho sẽ trở thành ngự quỷ nhân, khống chế quỷ giấc mơ, trở thành lệ quỷ.
Kinh khủng nhất chính là, con chó này không tồn tại ở trong thế giới hiện thực.
Là một con chó không bị nhìn thấy.
Dương Gian lập tức thu hồi ý nghĩa kia, lạnh nhạt nói:
- Không cần để ý đến nó, xoay gương qua chỗ khác đi, đừng chiếu vào chiếc quan tài kia. Thứ này đang trong quá trình thai nghén, chờ nó thức tỉnh mấy người sẽ hiểu thôi.
- Làm cho chúng ta sợ bóng sợ gió một trận. Đã không có việc gì.
Phùng Toàn lập tức xoay tấm gương, không cho nó chiếu vào cỗ quan tài kia nữa.
Trương Hàn thở phào một hơi, sau đó hắn ta tiếp tục làm theo như Hoàng Tử Nhã, bắt đầu lưu lại bóng dáng.
Giữ lại một cơ hội để phục sinh.
Hi vọng sau này hắn ta có thể biến thành một người bình thường, sau đó khôi phục lại cuộc sống bình thường, nhìn lấy đứa con đang lớn lên của hắn ta.
Cho dò trong tấm gương quỷ đang cất chứa một loại cấm kỵ nào đó đi nữa, hắn ta cũng không thèm quan tâm.
Rất nhanh.
Trương Hàn đã thành công lưu lại hình bóng.
Sau khi biết rõ quy luật và các điều cấm kỵ, mọi người đều tránh được khá nhiều nguy hiểm, không để xảy ra những chuyện bị mất khống chế.
Dương Gian nói:
- Còn ai muốn dùng không? Nếu không có thì tấm gương quỷ sẽ được cất ở trong chỗ này.
Những người khác lắc đầu.
Phùng Toàn ngượng cười một tiếng:
- Tôi vẫn muốn kiểm chứng một chút, không phải tôi không tin đại ca cậu, mà là chuyện này có chút quỷ dị.
Hắn ta vẫn còn còn có chút cố kỵ, nên muốn nhìn thử xem liệu Hoàng Tử Nhã và Trương Hàn có thuận lợi phục sinh không.
Nếu lỡ xảy ra sơ sót.
Vậy không phải là hắn ta đã tự tăng thêm ấm ức cho bản thân hay sao.
Muốn sử dụng những thứ linh dị này đều phải trả giá đắt, chứ không phải không có bất cứ tác dụng phụ nào.
Dương Gian cũng sẽ không cảm thấy không vui vì chuyện như vậy.
- Cũng được, mấy người lựa chọn như vậy có lẽ cũng sẽ đúng.
Đây mới là ý nghĩ của người bình thường.
Chỉ có Hoàng Tử Nhã, một người có thể không từ thủ đoạn vì vẻ đẹp của bản thân mới không sợ mà làm điều này thôi.
Còn Trương Hàn, hắn ta đang đánh cược với tương lai. Điều hắn ta hi vọng lại là muốn mượn tấm gương quỷ để thoát khỏi thân phận ngự quỷ nhân, trở thành một người bình thường. Sau đó sẽ sống một cuộc sống của người bình thường, ở nhà chăm sóc vợ con.
Chuyện của tấm gương quỷ đã tạm thời kết thúc.
Mấy ngày sau đó, Dương Gian cũng không có việc gì nhiều, chỉ toàn là những chuyện lặt vặt của đoàn đội.
Ví dụ như gọi điện cho tổng bộ, để bọn họ đưa đến cho mưới mấy chiếc điện thoại di động vệ tinh, nhằm đảm bảo công tác liên lạc giữa cách thành viên. Đồng thời còn tiện thể thúc giục bọn họ giao ba cây quỷ nến và cây kéo quỷ.
Ngoài ra, hắn còn bồi tiếp đám người, để bọn họ quen thuộc tình huống lẫn nhau.
Và hiểu biết một chút năng lực của bản thân.
Ba ngày sau đó.
Trần Thục Mỹ lại gọi Dương Gian, bảo hắn qua phòng an toàn số hai để nhìn xem.
Bởi vì, trong vòng ba ngày này, Hùng Văn Văn đã làm quen được với người giấy. Hiện tại nó đã có thể mở miệng nói chuyện.
Khi Dương Gian đi đến trước biệt thự, hắn đã nhìn thấy Trần Thục Mỹ chờ sẵn ở đó rồi.
Ngày hôm nay Trần Thục Mỹ mặc một chiếc váy dài màu nhạt, trên cổ có quàng khăn lụa. Khiến cho người ta cảm giác cô ta giống như một vị hiền thê lương mẫu vậy.
- Đội trưởng Dương.
Hôm nay, tâm trạng của cô ta rất tốt, đã trở nên tươi tắn hơn, không còn bộ dạng tiều tụy, ủ rũ như mấy ngày trước.
Dương Gian chào hỏi:
- Chào dì, Hùng Văn Văn đã khôi phục bình thường?
Trần Thục Mỹ nói với giọng điệu khá khách khí.
- Đúng vậy, Văn Văn đã không còn việc gì nữa. Nhờ có sự giúp đỡ của đội trưởng Dương nên Văn Văn mới có thể bình an vô sự.
Dương Gian nói:
- Vậy chúng ta đi qua thử xem, nếu Hùng Văn Văn đã khôi phục bình thường, tôi có thể thả nó ra.
Mục đích tìm hắn của Trần Thục Mỹ đương nhiên không phải vì đến ôn chuyện, mà là muốn hắn xác nhận tình trạng của Hùng Văn Văn rồi thả nó ra.
- Đội trưởng Dương.
Ở trong phòng, Trương Hàn đang đảm nhận nhiệm phụ giám sát. Hắn ta nhìn thấy Dương Gian và Trần Thục Mỹ đi vào liền chào hỏi.
Dương Gian nói:
- Tôi đến để xem tình hình của Hùng Văn Văn. Mấy ngày hôm nay coi như đã làm phiền đến anh rồi. Nếu mọi thứ đều bình an vô sự, vậy anh cũng không cần phải canh chừng ở đây nữa.
Vì đảm bảo vạn vô nhất thất, mấy ngày hôm nay hắn đều đẻ cho Trương Hàn ở lại đây canh chừng.