Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1630 - Chương 1631: Tấm Gương Và Chó 6

Chương 1631: Tấm Gương Và Chó 6

Vì sợ chuyện linh dị xuất hiện.

Nên cần phải canh chừng để có xảy ra chuyện thì cũng phản ứng kịp thời.

Trong khoảng thời gian này, Trương Hàn sống khá thư thái. Ngay cả cửa tiểu khu cũng chưa từng bước ra quá hai bước. Chỉ ưa thích ở trong tiểu khu bồi tiếp vợ con, nên việc này khá thích hợp đối với hắn ta.

Trương Hàn nói:

- Được rồi. Đội trưởng Dương, cậu cản thận một chút, nếu có chuyện thì nhớ gọi tôi ngay.

Dương Gian gật đầu, sau đó cùng Trần Thục Mỹ đi xuống dưới tầng thứ ba của căn phòng an toàn dưới đất.

Cánh cửa phòng giam giữ Hùng Văn Văn vẫn đang được khóa chặt.

Điều này chứng tỏ những ngày này Hùng Văn Văn không hề có ý định đi ra ngoài.

Rất phối hợp.

Càng như vậy càng đủ chứng minh trạng thái của nó rất bình thường.

Trần Thục Mỹ gõ cửa hô to mộ câu.

- Văn Văn, là mẹ đây, mẹ tới thăm con nè.

- Mẹ.

Ở bên trong lập tức truyền ra động tĩnh, một âm thanh khá quái dị vang lên, nhưng từ ngữ khí vẫn có thể biết được, đây là Hùng Văn Văn.

Trần Thục Mỹ nói:

- Đội trưởng Dương cũng đến thăm con. Cậu ấy bảo, nếu con bình thường thì có thể thả con ra ngoài.

Hùng Văn Văn lập tức hô to:

- Dương Gian, mau thả tôi ra ngoài. Anh đúng là cái đồ không có lương tâm. Tôi đã cùng anh vào sinh ra tử, thế mà hiện tại anh lại giam tôi ở trong này.

Dương Gian gật gật đầu:

- Không tệ, rất có tinh thần.

Hùng Văn Văn lại nói:

- Anh sẽ không định hỏi tôi một cộng một bằng mấy đó chứ. Tôi nói cho anh biết, lần sau có muốn hỏi thì cũng phải hỏi phép nhân phép chia ba bốn chữ số gì đó. Hoặc là phép tính cộng trừ nhân chia hỗn hợp, như vậy mới có thể lộ ra được sự thông minh của tôi.

Dương Gian nói:

- Chỉ là học sinh tiểu học còn chọn ba chọn bốn, cậu có tin tôi đưa ra phương trình cho cậu giải không. Giải không được là ở đây luôn đó.

Cuối cùng thì hắn cũng có cơ hội thể hiện ra uy nghiêm của một người học sinh cấp ba.

Hùng Văn Văn lập tức nghẹn lời.

Bởi vì nó làm không được.

Hùng Văn Văn tỏ ra không phục:

- Chết tiệt, tôi còn chưa học, chờ đến lúc tôi học xong, anh còn làm khó được tôi sao?

Trong quá trình nói chuyện, Dương Gian cũng đã xác nhận được đây chính là Hùng Văn Văn chứ không phải lệ quỷ.

Dương Gian nói:

- Được rồi, tôi sẽ thả cậu ra. Nhưng sau này cậu phải nghe theo lời của tôi. Hiện tại cục diện bên ngoài đã khác trước. Loại con nít như cậu mà không có người lớn chiếu cố sẽ chết cực kỳ nhanh.

- Nhưng mà con người tôi vốn lương thiện sẵn từ trước đến giờ, nên chịu khổ chiếu cố cậu một chút cũng được.

Nói xong, hắn liền mở cửa.

Nhất thời, Hùng Văn Văn từ bên trong đi ra, nó tỏ ra giận giữ nói:

- Anh mà có lòng tốt như vậy sao? Tôi sẽ không tin đâu. Mẹ, có phải là mẹ đã cùng kết giao với anh ta rồi phải không?

Trần Thục Mỹ trừng mắt nhìn nó một cái:

- Không, không có, Văn Văn, con cũng đừng có nói lung tung.

Hùng Văn Văn khinh thường nhìn Dương Gian một cái:

- Tôi đã biết là anh không được rồi mà. Rõ ràng tôi đã cho anh cơ hội như vậy mà còn không theo đuổi được nữa. Anh đúng là một tên phế vật, chả trách đến giờ vẫn còn đang FA.

- Theo tôi thấy thì hùng hài tử nhà cậu đang thiếu một phen đánh đập rồi.

Dương Gian khẽ xoa tay, khóe miệng khẽ giật mấy cái, trong đầu nảy sinh ý định muốn đánh cho gia hỏa này một trận tơi bời.

Hùng Văn Văn vênh váo nói:

- Tôi bất kể anh đã theo đuổi được mẹ tôi hay chưa, nhưng dù sao anh cũng phải chiếu cố mẹ tôi cho tốt. Nếu không sau này tôi sẽ không nghe theo lời anh nói.

- Văn Văn, con đừng có nói lung tung. Đội trưởng Dương đã chiếu cố mẹ rất nhiều. Lần này vì cứu sống con, cậu ấy đã bỏ ra rất nhiều sức lực.

Trần Thục Mỹ vội vàng nói, cô ta cảm thấy đứa còn trai này khiến cho cô ta rất mất mặt.

Sau đó cô lại nhìn về phía Dương Gian với ánh mắt xin lỗi:

- Đội trưởng Dương, xin lỗi cậu nhé. Nó còn nhỏ nên không hiểu, nói bậy nói bạ. Sau khi trở về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận.

Hùng Văn Văn vẫn cố nói:

- Mẹ, con nói thật đó, chỉ có Dương Gian mới đủ năng lực để chiếu cố mẹ thôi.

Mặc dù là một hùng hài tử, nhưng nó cũng hiểu khá nhiều việc.

Hơn nữa nó cũng mong, sau này mẹ của nó có thể sống thật tốt, có người che chở và bảo vệ.

Mà ở trong giới linh dị, người nhận được sự tán thành của Hùng Văn Văn cũng chỉ có mình Dương Gian.

- Con còn nói.

Lúc này, Trần Thục Mỹ cảm thấy có chút xấu hổ. Mặc dù cô ta là một người mẹ, nhưng cũng là phụ nữ.

Nào có ai lại nói chuyện này ở trước mặt người khác như vậy.

Đúng là không biết lớn nhỏ.

Dương Gian nói:

- Muốn tôi chiếu cố cho mẹ cậu cũng được. Nhưng trước tiên cậu cũng phải gọi một vài tiếng cha nghe thử xem sao.

- Con mẹ…

Hùng Văn Văn trợn tròn hai mắt, trong lòng như nhận phải vạn lần bạo kích trí mạng vậy.

Lần đào hố này, thiếu chút nữa nó đã vùi luốn bản thân rồi.

- Sao cậu cũng hùa theo con nít như vậy chứ.

Trần Thục Mỹ nắm tay, tức giận đấm Dương Gian một cái.

Nhưng cú đấm này không đau không ngứa, ngược lại còn tỏ ra mấy phần thân mật.

Sau khi ý thức được điều này, khuôn mặt của Trần Thục Mỹ lập tức đỏ ứng. Ánh mắt có chút lấp lóe, không dám nhìn Dương Gian nữa.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Lúc này cô ta cũng đang cần nhắc qua về chuyện này… Khó có người mà Hùng Văn Văn không ghét như Dương Gian, cũng nghe theo lời của hắn.

Vả lại, Dương Gian cũng chiếu cố rất nhiều đối với cô ta.

Nếu thực sự cùng một chỗ, cũng không phải là không thể tiếp nhận.

Càng nghĩ, lòng Trần Thục Mỹ càng loạn.

Nếu lỡ đội trưởng Dương thật sự mở miệng yêu cầu, vậy bản thân nên từ chối hay là đáp ứng đây?

Hẳn… Từ chối không được đâu.

Dương Gian nói:

- Chẳng qua tôi cảm thấy vẫn nên quản lý Hùng Văn Văn cho tốt. Kẻo ngày nào đó nó đi ra ngoài đắc tội với người khác. Dì Trần, dì cảm thấy như thế nào?

Trần Thục Mỹ lấy lại tinh thần, trên mặt vẫn còn ửng đỏ:

- Nếu đội trưởng Dương muốn quản giáo, đương nhiên sẽ là tốt nhất. Dù sao Văn Văn vẫn khá nghe lời của cậu.

- Dì Trần, dì cứ mở miệng là được. Tôi sẽ thay gì quản giáo Hùng Văn Văn thật tốt.

Bình Luận (0)
Comment