Khóe miệng Dương Gian lộ ra nụ cười mỉm, nhìn về phía Hùng Văn Văn.
- Mẹ, không thể như vậy được. Con chính là con thân sinh của mẹ đấy. Dương Gian chắc chắn sẽ đánh chết con mất.
Hùng Văn Văn thực sự sợ hãi, nó cảm thấy cuộc sống sau này của bản thân có lẽ chỉ là một vùng tăm tối.
Giống như bị giam ở trong bức ảnh vậy.
Nhưng Trần Thục Mỹ lại không đứng về phía Hùng Văn Văn, mà tỏ ra cáu giận nói:
- Nếu còn không chịu ngoan ngoãn, sau này đội trưởng Dương muốn đánh con, mẹ sẽ không ngăn cản đâu.
Hùng Văn Văn cẩn thận hỏi:
- Hiện tại con ngoan ngoãn còn kịp không?
Mẹ của nó lại theo phe của Dương Gian.
Sau này đời nó coi như xong rồi.
Nó muốn đọc sách, muốn đi học, muốn gặp những người bạn trước kia.
Đáng tiếc, sau khi trải qua chuyện này, mọi thứ không thể nào trở lại được nữa.
Trần Thục Mỹ lập tức mời:
- Đội trưởng Dương, cậu còn chưa ăn cơm phải không? Chờ lát nữa qua chỗ đó của tôi ăn cơm. Cậu giúp Văn Văn nhiều như vậy, mà tôi còn chưa cảm ơn cậu cho tử tế lần nào cả.
Dương Gian không từ chối:
- Cũng tốt, làm phiền Dì Trần vậy.
Trần Thục Mỹ vội vàng đáp lời:
- Đừng khách khí như vậy, là tôi và Văn Văn đã làm phiền đội trưởng Dương. Với lại, nói không chừng sau này hai mẹ con bọn tôi còn phải làm phiền đội trưởng Dương nữa đây.
Dương Gian lắc đầu nói:
- Đây chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi. Ở trong tình huống như này, còn sống được đã là không dễ rồi, làm gì còn để ý đến nhiều chuyện như vậy chứ.
- Nếu đã xác nhận Hùng Văn Văn không còn chuyện gì nữa, chúng ta cũng nên ra ngoài thôi. Tiện thể thông báo cho những người khác tin tức về việc Hùng Văn Văn còn sống. Dù sao nó cũng là một trong những thành viên quan trọng của đội ngũ.
- Ừm.
Trần Thục Mỹ gật gật đầu.
- Đúng rồi, không biết đội trưởng Dương cậu thích ăn cái gì nhất…
- Cái gì cũng được, tôi không để ý nhiều như vậy đâu.
Hùng Văn Văn nói:
- Con, con muốn ăn đùi gà.
Ba người trò chuyện với nhau, sau đó rời khỏi phòng an toàn.
Người ngoài mà không biết, nhìn vào có lẽ sẽ tưởng ba người họ là một gia đình.
…
Sau khi cơm nước xong xuôi, Dương Gian chuẩn bị trở về nhà thì đã là lúc chạng vạng tối.
Mẹ của Hùng Văn Văn, Trần Thục Mỹ tỏ ra rất nhiệt tình, muốn tiễn hắn một đoạn để bày tỏ lòng cảm ơn.
Nghĩ đến việc cả hai đều cùng trong một tiểu khu, khoảng cách không xa, nên Dương Gian cũng không từ chối.
Trên đường, Trần Thục Mỹ vừa đi vừa nói:
- Đội trưởng Dương, trong khoảng thời gian này đã làm phiền cậu nhiều. Nếu không nhờ cậu, chỉ sợ Văn Văn sẽ không có cách nào trở lại bên cạnh tôi. Mặc dù hiện tại nó đã biến thành bộ dạng như vậy, nhưng ít nhất nó vẫn còn sống, vẫn có thể hoạt bát như trước đây. Như vậy là tôi đã thỏa mãn lắm rồi.
- Còn sau này còn nhớ đội trưởng Dương chiếu cố Văn Văn nhiều hơn. Nó vẫn chỉ là con nít, có nhiều chỗ không hiểu. Nếu nó có nói năng gì sai, hoặc có chỗ nào đắc tội với cậu, hi vọng đội trưởng Dương bỏ qua cho nó, đừng để trong lòng.
Dương Gian bình thản nói:
- Sao tôi lại đi chấp nhất với một đứa trẻ được. Dì Trần, dì quá nhảy cảm rồi.
Trần Thục Mỹ mang theo một chút ưu sầu nói:
- Đội trưởng Dương, cậu cảm thấy sau này Văn Văn có bị sao không? Liệu nó có thể tiếp tục sống sót với bộ dạng như vậy không?
- Tôi cũng không rõ, dù sao ở trong giới linh dị, có nhiều chuyện của rất nhiều người đều là duy nhất. Có thể biến thành bộ dạng gì, sống được bao lâu, không một ai biết. Huống hồ Hùng Văn Văn đã hình thành nên một kiểu dị loại khá đặc thù. Mặc dù không thể nào xác định được tình huống sau, nhưng chắc chắn điều này sẽ tốt hơn so với việc chết.
Dương Gian cũng không hề giấu diếm, mà nói ra sự thật.
- Tôi hiểu rồi.
Trần Thục Mỹ gật đầu, trong lòng đã bắt đầu tiếp nhận sự thực này.
Nhưng đúng lúc này, ngòn đèn đường ở hai bên đột nhiên lấp lóe liên tục, sau đó bị tắt hẳn.
Dường như Dương Gian phát giác ra cái gì đó, hắn vô ý dừng lại. Hai con mắt còn tỏa ra ánh sáng màu đỏ của hắn nhìn về phía ngọn đèn đường bị tắt kia.
Vốn dĩ ở giữa hai ngọn đèn đường bị tắt kia là một hàng cây xanh trong tiểu khu. Nhưng lúc này, không biết chuyện gì đã xảy ra, giữa chỗ kia đột nhiên xuất hiện một con đường nhỏ.
Con đường nhỏ cong queo, khúc chiết, hướng về chỗ tối tăm. Mà ở phía dưới con đường nhỏ này, là một tòa nhà năm tầng, có phong cách của thời kỳ dân quốc. Trong tầm mắt của Dương Gian, tòa nhà này như ẩn như hiện ở trong sương mù, giống như Hải Thị Thận Lâu, lại như một ảo ảnh giữa sa mạc, không thể nào thấy rõ. Nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được chiếc bảng hiệu đang lấp lóe đèn nê ông trên cửa chính của tòa nhà kia.
Ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ, khiến cho người ta có một loại cảm giác quái dị, bí hiểm.
- Đội trưởng Dương, sao vậy?
Trần Thục Mỹ khẽ vuốt vuốt sợi tóc bị gió thổi bay, sau đó tò mò hỏi.
Dương Gian đứng yên tại chỗ, hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía ánh đèn bị tắt.
- Chỗ kia có một con đường, dì có nhìn thấy nó không?
Trần Thục Mỹ có chút nghi hoặc.
- Không, không thấy gì cả. Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Trong lòng Dương Gian bừng tỉnh.
Hẳn chỉ có bản thân hắn mới nhìn thấy con đường này, còn những người không liên quan sẽ không thể nhìn thấy.
Dương Gian nói:
- Dì Trần, đưa đến đây là được rồi. Hiện tại dì lập tức trở về nhà đi. Tôi còn một số việc riêng cần phải xử lý gấp, không thể bồi dì được nữa.
Trần Thục Mỹ nói:
- Được rồi, vậy đội trưởng Dương cậu cứ làm việc đi. Tôi sẽ không ở đây gây thêm phiền phức cho cậu nữa. Sau này có thời gian cậu lại đến nhà tôi ăn cơm.
Dương Gian khẽ đáp ứng một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa, mà nhìn chằm chằm vào con đường nhỏ vừa mới xuất hiện đầy quỷ dị này.
Con đường này là con đường thông hướng đến bưu điện quỷ.
Hiện tại bản thân hắn đang ở thành phố Đại Xương, còn bưu điện quỷ lại ở thành phố Đại Hán. Vậy mà bưu điện quỷ lại có thể ảnh hưởng đến tận chỗ này.
Đúng là khó có thể tưởng tượng.
Sau khi Trần Thục Mỹ rời đi, Dương Gian nhận được một cuộc gọi.
Là của Lý Dương gọi đến.