Thái Ngọc khẽ nhíu mày, dường như đang có điều gì đó suy tư khi nhìn thấy Dương Gian đi ngang ở phía trước.
Chẳng lẽ bức thư màu đỏ đậm này xuất hiện là vì hắn?
Lúc này Dương Gian đã dừng lại, cúi đầu nhặt lấy bức thư ở dưới hành lang lên. Dựa theo trường hợp lần trước, chỉ cần tiếp xúc với bức thư, nhiệm vụ đưa thư sẽ lập tức xuất hiện. Sau đó toàn bộ người đưa thư ở trên tầng hai sẽ không thể không làm theo những yêu cầu của bưu điện quỷ đưa ra, đưa bức thư đến nơi chỉ định.
Ngay lúc này, người đàn ông thành thục, trầm ổn, tuổi ngoài ba mười kia đột nhiên túm lấy cổ tay của Dương Gian, ngăn cản không cho hắn lấy bức thư.
- Cậu muốn làm gì vậy? Hành vi lấy bức thư một cách lỗ mãng như vậy chỉ khiến cho mọi người bị hại chết mà thôi? Với lại cậu chỉ là người mới, vừa leo lên tầng. Dù có phải đi đưa thư, thì nó cũng không thể do cậu cầm được. Tôi không muốn bức thư bị rơi mất một cách ngoài ý muốn ở trên đường đâu.
Người này tên là Lưu Minh Tân, là người đưa thư tầng hai. Trước mắt, người này đã thành công đưa được hai bức thư. Nếu lại thành công đưa thêm một bức thư nữa, hắn ta sẽ có thể lên tầng ba.
Trong số những người ở đây, có thể nói tư lịch của hắn ta tương đối sâu.
Nhưng chỉ vừa mới tiếp xúc với tay của Dương Gian.
Sắc mặt của người tên Lưu Minh Tân này lập tức thay đổi.
Hắn ta cảm thấy bàn tay mà bản thân đang cầm không phải là tay của người sống.
Dù đang cách một lớp quần áo, nhưng hắn ta vẫn có thể cảm nhận được sự băng lãnh và hàn ý truyền đến.
Giống như đây là tay của một người chết, không hề có một chút xíu nhiệt độ cơ thể vậy.
Giống như vừa chạm phải quỷ, Lưu Minh Tân vô ý thức thu tay lại, trong lòng lập tức tỏ ra bất an và kinh ngạc.
Đến lúc này Dương Gian mới mở miệng nói:
- Thú thực, tôi chẳng coi người đưa thư tầng hai mấy người ra gì. Chuyện mà tôi muốn làm, tốt nhất mấy người đừng có hỏi đến. Nếu không, tôi sẽ không ngại mà ra tay, trực tiếp thanh lý toàn bộ người trong tầng này, để cho toàn bộ người đưa thư tầng hai biến mất khỏi thế giới đâu.
- Dù sao đi nữa, ấn tượng của tôi về thân phận người đưa thư cũng không tốt chút nào.
Vừa nói, bàn tay màu đen của hắn khẽ cầm lấy bức thư màu đỏ đậm kia.
Ngay lập tức, xung quanh xuất hiện một luồng gió âm lãnh.
Ở trên vách tường của hành lang xuất hiện một hàng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, trông cực kỳ quái dị.
Nhiệm vụ đưa thư đã được kích hoạt.
Hàng chữ ở trên tường khẽ ghép lại với nhau, tạo thành địa chỉ đưa thư.
'Căn phòng 301 của tòa nhà số 7, tiểu khu Minh Nguyệt, thành phố Đại Xuyên. '
Người đàn ông với thân hình cao lớn vừa nãy lập tức nói, trong giọng điệu mang theo một chút uy hiếp.
- Tiểu tử, tôi mặc kệ cậu là ai, hiện tại cậu phải để bức thư xuống cho tôi, ngay, lập tức.
Đồng thời.
Ở bên cạnh đã có người cầm súng chỉ vào Dương Gian.
Dường như chỉ cần một lời không hợp là chỗ này sẽ xảy ra một cuộc chiến sống mái.
- Không biết sống chết.
Khóe miệng Dương Gian khẽ lộ một nụ cười băng lãnh. Sau đó hắn lập tức xé rách bức thư ở dưới ánh mắt cảnh cáo của toàn bộ đám người.
Bức thư này mặc dù là một bức thư linh dị, nhưng nó chẳng khác gì một bức thư bình thường cả.
Dễ dàng bị xé rách.
- Đừng.
Người đàn ông tên là Lưu Minh Tân kia lập tức ý thức được hành động mà Dương Gian đang định làm, liền kêu to, như muốn ngăn cản.
Nhưng tất cả đều đã muộn.
Dương Gian hành động quá quả quyết, cũng rất nhanh chóng, không hề cho đám người cơ hội để ngăn cản.
Đương nhiên, bọn họ cũng không thể nào ngăn cản Dương Gian xé nát bức thư đượ.
- Hắn… Hắn đã xé thư? Chết tiệt.
Có người quát lớn, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Xé nát bức thư cũng có nghĩa là bọn họ đã trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ đi đưa thư.
Nhưng việc này phải trả một cái giá cực kỳ lớn.
Toàn bộ người đưa thư nhận nhiệm vụ lần đó sẽ bị lệ quỷ tập kích một lần. Mà loại tập kích của lệ quỷ sẽ không phân chia trường hợp, không phân chia thời gian, cũng không có địa điểm cụ thể.
Đồng thời, người bình thường căn bản không thể gánh được một lần tập kích của lệ quỷ được.
Đối với bọn họ mà nói, đi đưa thư dù nguy hiểm, nhưng ít nhất vẫn còn có đường sống.
Còn xé nát bức thư, bọn họ chắc chắn sẽ phải chết.
Dương Gian tùy tiện vứt mấy mảnh giấy xuống đất, sau đó chậm rãi nói:
- Tôi có điều muốn nói cho mọi người biết. Tôi muốn leo lên tầng ba, nhưng tôi sẽ không đi đưa bức thư này, bởi vì nó quá chậm, quá tốn thời gian. Cho nên tôi định đi đường tắt.
- Bức thư màu đỏ đậm có thể để cho toàn bộ người đưa thư trong một tầng tiến lên một tầng. Trước đó tôi đã từng đi đưa một bức thư màu đỏ ở dưới tầng một rồi.
Sắc mặt của người đàn ông tên Lưu Minh Tân kia cũng đã có chút tái nhợt, hắn ta vừa sợ vừa giận nói:
- Cậu đúng là một người điên. Cậu muốn chết thì tự mình đi chết đi, kéo bọn tôi theo làm gì. Cậu có biết, sau khi xé nát bức thư, người đưa thư sẽ bị lệ quỷ tập kích không?
Dựa theo lời của Dương Gian nói.
Bức thư màu đỏ đậm này chính là nhiệm vụ của toàn bộ người đưa thư tầng hai. Nhưng hiện tại hắn đã xé rách nó, nói cách khác, toàn bộ người đưa thư tầng hai đều sẽ bị lệ quỷ tập kích.
Điều này đúng là đã hại chết toàn bộ bọn họ.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Tôi biết, nhưng cái đó thì sao chứ? Đối với mấy người mà nói, hai việc này không khác gì nhau. Đi đưa thư cũng chết, không đưa cũng sẽ chết, cuối cùng bất kể mấy người làm gì đều sẽ chết? Vậy thì vì sao mấy người lại muốn chạy ra ngoài rồi chết cho thêm phiền? Chi bằng chết ở bên trong bưu điện quỷ, vừa yên ổn, vừa an tĩnh, có phải là tốt hơn không?
- Vương Thiện, cậu nói xem, có đúng không?
Nói xong, hắn khẽ đưa mắt nhìn về phía Vương Thiện đang đứng trên hành lang phía đối diện.
Lúc này trán Vương Thiện đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bởi vì hắn ta cảm giác được, thái độ của Dương Gian đối với bưu điện quỷ đã thay đổi.
Lúc trước Dương Gian còn điều tra một cách cẩn thận, nhưng hiện tại đã cấp tiến hơn rất nhiều.
Nếu hắn ta đoán không sai, chuyện ở thành phố Đại Hải đã sinh ra ảnh hưởng đến Dương Gian.