- Cho nên, nếu tôi bị mấy người giết chết, thì đó là do tôi đáng chết, tôi sẽ không trách mấy người. Nhưng nếu mấy người chết, thì hi vọng mấy người cũng đừng có trách tôi. Dù sao chỗ này cũng là bưu điện quỷ, mấy người sẽ không có cách nào sống sót mà ra ngoài. Thay vì chết ở trên đường đi đưa thư, chi bằng tôi giúp mọi người một tay, khỏi phải chịu đựng quá trình đau đớn trước khi chết.
- Như vậy, hiện tại ai muốn ra tay với tôi thì đến đi.
Vừa nói, hắn vừa đi dọc theo hành lang, đi ngang qua cửa của phòng số 27,26… Chuẩn bị trở lại căn phòng số 21.
Quỷ chặn cửa của Lý Dương chỉ phát huy hiệu quả khi ở trong phòng.
Cho nên Dương Gian định chui vào trong phòng để chống đỡ lần tập kích này của quỷ.
Ở trên hành lang, không ít người đưa thư đều nhìn chằm chằm vào Dương Gian, dường như bọn họ muốn động thủ, nhưng lại có chút kiêng kỵ.
Bọn họ cũng không ngu, nên có thể nhìn ra được, Dương Gian quá đặc biệt. Sắc mặt của hắn quá bình tĩnh, hơn nữa còn cực kỳ lạnh lùng, không chút tình cảm. Điều quỷ dị nhất chính là đôi mắt của hắn, một đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu đỏ, giống như mắt của quỷ vậy.
Mỗi khi bị hắn nhìn, những người khác đều cảm thấy rùng mình.
Nếu không phải hắn còn đứng ở đây và nói chuyện với bọn họ, thì có ít người thậm chí còn tưởng người đang đứng trước mắt này không phải người, mà là một con quỷ.
Khi Dương Gian đi ngang qua đám người, hắn coi bọn họ như không khí, không thèm nhìn ngó.
Tầng hai của bưu điện quỷ không đáng để hắn tiêu tốn nhiều thời gian.
- Đoàng!
Bất chợt trong hành lang xuất hiện tiếng súng.
Là người đàn ông với thân hình cao lớn, tráng kiện ở phía sau lưng đã nổ súng.
- Này thì làm màu, thật sự cho rằng tôi không dám động thủ hay sao? Muốn hại chết tôi, tôi sẽ xử lý cậu trước.
Nói xong.
Hắn ta lập tức bắn thêm một loạt, ở khoảng cách gần như vậy, không thể nào có chuyện hắn ta bắn trật được.
Người thanh niên tên Thái Ngọc kia thấy vậy, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng quát lớn.
- Lữ Dược, mau dừng tay lại.
Những người khác cũng cảm thấy có chút giật mình.
Vậy mà ra tay thật.
Mặc dù bọn họ có thể hiểu được nguyên nhân Lữ Dược động thủ. Nhưng người dám xé cả thư màu đỏ đậm sẽ dễ trêu hay sao?
Tuy nhiên, dù người mới đến từ tầng một này có đặc biệt cỡ nào đi nữa, bị trúng nhiều phát như vậy chắc chắn cũng sẽ xong đời.s
Dù sao hắn cũng chỉ là một người.
Không thể nào giống với lệ quỷ, đánh không chết.
Rất nhiều người ở đây đều nghĩ như vậy.
Nhưng thực tế lại khác một trời một vực. Dương Gian bình tĩnh xoay người lại, sau đó dùng hai con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào người đàn ông với thân hình cao lớn kia.
Tiếng súng đã dừng lại.
Mọi người cũng bắt đầu sợ hãi.
Người này không chết?
Lữ Dược cũng tỏ ra kinh ngạc, hắn ta trợn tròn hai mắt, dường như không nghĩ đến mọi chuyện sẽ như này.
Nhưng đúng lúc này.
Hắn ta chợt nghĩ đến tiếng động truyền đến từ căn phòng số 21.
Không trách được đám người Trần Tinh ở trong căn phòng số 21 lại bị xử lý. Đối mặt với loại người như vậy, bọn họ còn có thể giữ được căn phòng kia hay sao.
Chỉ trong nháy mắt.
Lữ Dược đột nhiên kinh hãi, không chờ cho hắn ta kịp phản ứng lại. Một bàn tay màu đen, âm lãnh đã túm lấy cổ của hắn ta.
Một người hơn 100 cân, vậy mà cứ thế bị người hơi gầy yếu như Dương Gian nhấc bổng lên.
Khuôn mặt của Lữ Dược đỏ bừng, cố ra sức giãy giụa, nhưng không làm nên bất cứ chuyện gì.
Khí lực của Dương Gian lớn đến kinh người, mặc cho hắn ta giãy dụa thế nào đều không thể tránh thoát.
- Răng rắc!
Sau đó một tiếng xương bị bẻ gãy vang lên.
Dương Gian khẽ vung tay, lạnh lùng ném người này từ tầng hai xuống dưới.
Thi thể nhanh chóng rơi xuống và biến mất ở trong màn đêm, vô thanh vô tức.
Chết.
Người đưa thư tầng hai, tương đối có chút lực uy hiếp, Lữ Dược lại bị Dương Gian xử lý một cách dễ dàng như trở bàn tay vậy.
Lúc này, toàn bộ những người khác đều trầm mặc.
Dường như bọn họ cũng không khó tiếp nhận loại kết quả như này.
Một ngày ngay cả súng cũng bắn không chết, thì người đó đã thoát khỏi phạm trù của người đưa thư bình thường. Ở trên tầng hai, người như vậy đã được coi là một tồn tại khó giải. Nếu hắn muốn giết người, sẽ không một ai có thể phản khảng, chỉ có thể nói là hắn muốn làm gì thì làm không ai cản nổi.
Lúc này.
Đã không còn một người nào dám mở miệng chỉ trích hành vi xé thư của Dương Gian nữa.
Tất cả những sự bất mãn lúc trước đều biến mất sạch, dù chưa biến mất cũng phải chôn dấu trong lòng cho thật sâu.
"Đúng là một người không thể đắc tội."
Ở trong lòng của người đưa thư tên Thái Ngọc kia dần xuất hiện một tầng bóng ma.
Ở cùng một tầng với dạng người như vậy, là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
- A!
Đúng lúc này, trong bầu không khí ngưng trọng kia đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng kêu kinh hãi, đầy thảm thiết.
Một người đàn ông đang đứng trong hành lang đột nhiên bị thứ gì đó lôi kéo thân thể. Cả người lùi lại phía sau, trùng hợp nhất chính là phía sau người này đang là cửa phòng số 23. Vì thế người này lập tức chui vào trong phòng.
Đèn ở bên trong căn phòng đã bị tắt, vì thế bên trong hoàn toàn tối đen, thậm chí còn là đen như mực, không thể nhìn thấy gì.
Nhưng rất nhiều người đều có thể cảm nhận được, dường như có thứ gì đó xuất hiện ở bên trong căn phòng này. Đang có một thứ gì đó cực kỳ khủng bố trú ngụ ở bên trong.
- Rầm!
Sau đó, cánh cửa phòng số 23 đột ngột đóng lại, đồng thời tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông kia cũng im bặt.
Dường như người kia đã bị giết, hoặc sau khi đóng cửa, tiếng kêu đã bị cửa ngăn ở bên trong.
Đến lúc này những người bên cạnh mới lấy lại tinh thần sau cuộc giao tranh ngắn ngủi giữa Dương Gian và Lữ Dược. Đối mặt với chuyện quỷ dị diễn ra đột ngột, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi.
Giờ phút này, Vạn Hưng, với tâm tình thất thường đột nhiên hét lớn.
- Là quỷ, trong phòng có quỷ, cái giá phải trả sau khi xé thư đã đến rồi.
Cả người hắn ta đang run rẩy không ngừng, sợ hãi bao phủ khắp người của hắn ta.