Bởi vì hắn ta chú ý đến một chuyện cực kỳ tuyệt vọng, đó chính là không gian ở tầng thứ hai của bưu điện quỷ rất nhỏ, gần như không có chỗ để trốn.
- Quỷ đã xâm nhập vào trong phòng của người đưa thư sao? Nói đùa gì vậy chứ?
Thái Ngọc, người đưa thư tầng hai tỏ ra hoảng sợ, vô ý thức rời khỏi cửa phòng ở sau lưng.
Lúc này căn phòng tối tăm kia chẳng thể nào cung cấp sự bảo hộ cho người đưa thư nữa, mà đó đã trở thành vùng đất cực kỳ nguy hiểm.
Dường như hành lang lại là nơi an toàn.
Bởi vì ở trong hành lang vẫn còn ngọn đèn vàng yếu ớt. Mặc dù thi thoảng ngọn đèn này có hơi nhấp nháy, nhưng cuối cùng nó vẫn không hề bị tắt.
- Quỷ ở trong phòng?
Những người khác đều đồng loạt tỏ ra sợ hãi, cảm thấy ớn lạnh khắp người.
Bởi vì trước đó bọn họ đã ở trong phòng suốt đêm, trước kia cũng như vậy.
Mặc dù nói quỷ tập kích lần này là do Dương Gian xé bức thư màu đỏ. Nhưng lệ quỷ cũng phải có một chỗ gọi là khởi nguồn chứ?
Chẳng lẽ, ban đầu ở trong phòng vốn dĩ đã có quỷ tồn tại?
Khi ý thức được điều này, không ít người đều có một loại cảm giác lạnh sống lưng.
Bọn họ đã ở chung với quỷ rất nhiều ngày?
Nếu biết trước chuyện này, chắc chắn sẽ không có một ai dám ở bên trong phòng hết.
Nhưng hiện tại dường như không phải là lúc suy nghĩ đến những việc này.
Dương Gian dừng lại, bởi vì hiện tại hắn đã đứng trước cửa của căn phòng số 21. Hắn khẽ liếc mắt nhìn về phía cánh cửa phòng số 23 vừa mới đóng lại.
- Đội trưởng, dường như ở trong phòng thật sự có động tĩnh.
Lý Dương đứng ở bên cạnh, sắc mặt hắn ta khẽ đổi, bởi vì hắn ta cảm nhận được một chút dị thường truyền đến từ trong căn phòng số 21.
Đây là cảm ứng của ngự quỷ nhân.
Dương Gian hỏi:
- Có biết vị trí cụ thể của nó không?
Lý Dương nói:
- Vị trí đại khải hẳn là ở trong phòng ngủ.
Phòng ngủ?
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhíu:
- Chính là vị trí mà tối hôm qua người phụ nữ tên Tiền Dung kia nằm ngủ?
- Đúng thế.
Lý Dương đột nhiên ý thức được điều gì đó.
- Hình như nãy giờ cô ta không đi ra khỏi phòng.
- Nhanh, mau vào trong cùng tôi.
Dương Gian đột nhiên nhanh chân bước vào trong căn phòng số 21.
Lý Dương cũng nhanh chóng bám sát theo phía sau.
Sau khi đèn tắt, căn phòng số 21 bị bao phủ bởi bóng tối. Tuy nhiên bóng tối này cũng không thực sự tối, vẫn có thể nhìn thấy miễn cưỡng một vài thứ như vách tường, ghế, cửa phòng.
Lúc này cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Không biết là do nó mới bị đóng lại hay là từ trước giờ vẫn chưa từng mở ra.
Dương Gian hỏi:
- Phương hướng.
Lý Dương lập tức chỉ về một hướng ở trong phòng ngủ.
Tròng mắt Dương Gian khẽ híp, tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Lúc này hai mắt của hắn không còn bị ngăn cản bởi bóng tối nữa, vì thế hắn có thể nhìn thấy những dấu vết mờ nhạt ở trên cửa phòng.
Đó là vết máu.
Ở trên mặt đất còn rơi xuống một chút da thịt và móng tay của phụ nữ.
Vết máu và mảnh móng tay đều rất mới, giống như nó vừa mới rơi xuống không lâu, thời gian đại khái hẳn chưa quá năm phút.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động.
- Người phụ nữ tên Tiền Dung này đã bị lệ quỷ kéo vào trong phòng ngủ?
Hắn lập tức đi đến, sau đó áp tai vào trong phòng ngủ, dường như muốn nghe động tĩnh bên trong.
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Không hề có dù chỉ một chút tạp âm, đương nhiên cũng sẽ không có tiếng kêu rên thảm thiết.
Chết rồi sao?
Trong lòng Dương Gian thầm nghĩ như vậy.
Người phụ nữ kia, hôm qua hắn đã cứu một lần, nhưng cuối cùng vẫn phải chết.
Mặc dù nguyên nhân của việc này là do hắn xé bỏ bức thư màu đỏ đậm, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.
Nếu không xé bức thư, vậy mọi người chắc chắn phải đi đưa thư. Nhưng nếu đưa thư và khiến cho bên ngoài xuất hiện chuyện linh dị, vậy sẽ có rất nhiều người phải chết.
- Thử nhìn một chút.
Sau một hồi trầm ngâm, Dương Gian đưa tay định mở cửa phòng ngủ.
Mặc dù cửa đang đóng chặt, nhưng không hề khóa, nên có thể mở rất dễ dàng.
Một cỗ khí tức âm lãnh khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ phiêu lãng ra ngoài, bên trong còn có mang theo một mùi thi thối nhàn nhạt.
Nhưng bên trong không hề truyền ra động tĩnh nào cả.
Dương Gian nhìn vào bên trong, thăm dò đến một góc của căn phòng.
Ở đó hắn đã nhìn thấy người phụ nữ tên Tiền Dung kia.
Trợn tròn hai mắt, cổ ngửa ở trên đầu giường, hay tay dính đầy máu đang đưa về phía cửa ra vào. Dường như đến cuối cùng cô ta vẫn cố giãy dụa, muốn lao về phía cửa phòng. Nhưng lúc này khí tức trên người cô ta không còn nữa, chính thức trở thành một cỗ thi thể băng lãnh.
Suy đoán của hắn không hề sai.
Người phụ nữ này thực sự đã chết.
Ý chí cầu sinh của cô ta rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không làm nên chuyện gì. Là một người bình thường, khi bị cuốn vào trong chuyện linh dị, xác suất sống sót là cực kỳ thấp.
Dương Gian thu hồi ánh mắt, hắn không hề cảm thấy bản thân đã hại chết cô ta, cũng chẳng hề có chút gì gọi là áy náy.
Bởi vì đó chính là cái giá của sự lựa chọn.
Không điều tra rõ ràng bưu điện quỷ, hắn sẽ không thể nào ngăn cản người đưa thư ra ngoài và tạo ra chuyện linh dị. Không xé nát bức thư màu đỏ đậm, chuyện linh dị tượng tự như của Phúc Thọ Viên sẽ lại xảy ra. Chỉ là lần này địa điểm xảy ra chuyện linh dị không còn là thành phố Đại Hải nữa.
Hắn hiểu rõ, rất nhiều người đưa thư đều đáng thương.
Nhưng như vậy thì sao, trong chuyện linh dị, ai cũng đều là người bị hại hết, ngay cả bản thân Dương Gian cũng không ngoại lệ.
Lý Dương hỏi:
- Chết rồi?
- Ừm.
Lý Dương nói:
- Chết cũng tốt, xem như đã được giải thoát.
Nhưng hắn ta chưa nói xong.
Sắc mặt Dương Gian đột nhiên thay đổi. Bởi vì hắn cảm giác được một lực lôi kéo cực kỳ lớn từ phía ngoài cửa. Dường như cửa phòng đang muốn mở ra. Có một cỗ lực lượng linh dị nào đó không thể hiểu đang muốn hút hắn vào trong.
- Lý Dương, đóng cửa.
Hắn đang cố chống đỡ.
Dưới chân hắn xuất hiện một hình bóng màu đen.
Vì để cho bản thân không bị quỷ tập kích trong nháy mắt, nên Dương Gian không thể không thoáng sử dụng một chút năng lực của quỷ ảnh.
Hắn không có ý định đối kháng, chỉ cần trì hoãn một lúc là được.