Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1644 - Chương 1645: Bảy Căn Phòng Đáng Sợ 3

Chương 1645: Bảy Căn Phòng Đáng Sợ 3

Lý Dương lập tức xông đến, đưa tay cầm lấy tay nắm cửa.

Trong nháy mắt.

- Rầm!

Cánh cửa lập tức đóng lại tạo ra tiếng động cực kỳ lớn, hơn nữa còn đóng cực kỳ chặt chẽ.

Sau đó lực lượng linh dị cũng bị ngăn cản.

Tập kích của quỷ đã bị Lý Dương cưỡng ép gián đoạn.

Dương Gian lập tức hỏi:

- Mức độ nguy hiểm như thế nào?

Lý Dương đã ngăn chặn cửa phòng, dường như hắn ta đã giam được một con lệ quỷ không biết cấp độ ở bên trong. Hắn ta nói:

- Không rõ, tôi không cảm nhận được sự đối kháng từ con quỷ kia. Dường như nó đã từ bỏ, lại giống như nó không hề tồn tại.

Dương Gian khẽ nhíu mày:

- Nó có ở chỗ này hay không đều không quan trọng. Quan trọng nhất chính là chúng ta có thể thuận lợi vượt qua lần tập kích này. Đây đã là lần thứ hai tôi xé bỏ thư, nên mức độ nguy hiểm không tính là thấp. Lần này cậu cần phải chống đỡ được, chờ lên tầng ba tôi sẽ sắp xếp sau.

Lý Dương gật đầu:

- Đội trưởng, anh cứ yên tâm đi, lần này tôi hẳn sẽ chịu đựng được tập kích.

Hắn ta cũng nhìn ra được, từ sau chuyến đi đến thành phố Đại Hải lần trước, tình trạng của Dương Gian không được tốt lắm. Hắn đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị lệ quỷ ăn mòn, nên không thể sử dụng lực lượng lệ quỷ tùy tiện được.

- A!

Nhưng chưa đợi cho hắn ta nói xong, ở bên ngoài hành lang lại truyền đến một tiếng kêu đầy sợ hãi.

Lại có một người nào đó vì cách cửa phòng tương đối gần, nên bị cỗ lực lượng không thể chống đỡ kia hút vào trong. Sau khi phát ra một tiếng hét thảm, thân thể người kia khẽ bịch một tiếng rồi im bặt cùng với tiếng đóng cửa.

"Là Vạn Hưng."

Sau khi nhìn thấy người bị tập kích, con ngươi của Vương Thiện khẽ co lại.

Bởi vì người bị quỷ để mắt đến chính là Vạn Hưng, người mới leo lên tầng hai cùng với hắn ta. Lần trước nhờ có Dương Gian đi đưa bức thư màu đỏ, nên dù hắn ta không làm gì cũng có thể leo lên tầng hai. Không nghĩ là lần này hắn ta lại ngỏm củ tỏi ở chỗ này.

Người đưa thư tầng hai tên Thái Ngọc kia dường như có chú ý đến tình hình xung quanh và phát hiện ra điều gì đó liền la lớn.

- Quỷ đang ở trong bất cứ căn phòng nào của bảy căn trong kia. Nó di chuyển một cách ngẫu nhiên, mọi người cẩn thận một chút.

Hắn ta phát hiện ra được.

Quỷ chỉ có thể sử dụng cửa chính của mỗi căn phòng để hút người vào trong, sau đó giết chết.

Vả lại, trong lúc người ở gần căn phòng số 23 bị quỷ tập kích, những căn phòng khác đều sẽ an toàn, không ai bị tập kích.

Nhưng chút quy luật đó không thể nào dùng để cứu mạng của bọn họ được.

Bởi vì hành lang này được tạo thành từ bảy căn phòng. Bọn họ đứng ở bất kỳ vị trí nào đều cũng sẽ đứng gần cửa của căn phòng nào đó.

Không, không đúng.

Còn có chỗ an toàn.

Đó là bốn góc của hành lang.

Chỗ đó là nơi giao nhau giữa hai căn phòng, ở giữa đường phân cách, có lẽ đó sẽ là góc chết cũng không chừng.

Ánh mắt Thái Ngọc ngưng tụ, nhanh chóng xông về phía của một góc tường ở gần nhất.

Người đàn ông trung niên tên Lưu Minh Tân kia cắn răng nói:

- Cẩn thận? Cẩn thận như thế nào? Thái Ngọc, cậu nói mà không sợ đau miệng à. Trong hành lang còn chỗ nào để tránh né nữa đâu. Đứng ở chỗ nào cũng đều không thể thoát khỏi cửa phòng, trừ phi nhảy xuống dưới.

Người phụ nữ đeo mắt kiếng, khuôn mặt khá ôn nhu và già dặn kia cũng mở miệng nói:

- Nếu còn không nhanh nghĩ cách, quỷ sẽ giết sạch toàn bộ chúng ta.

Cô ta là Dương Tiểu Hoa, là một luật sư, cũng là người đưa thư tần hai. Trước mắt cô ta đã thành công đưa hai bức thư, là một trong những người đưa thư thâm niên giống Thái Ngọc.

- Đừng, đừng mà!

Cô gái Dương Tiểu Hoa vừa nói xong, ở bên cạnh cô ta có một người đưa thư đột nhiên kêu to đầy hoảng sợ.

Ở phía sau lưng cô ta, cách chừng mười mấy mét, là cánh cửa đang rộng mở của một căn phòng. Trong phòng tối đen như mực, sau đó một cỗ lực hút cực mạnh xuất hiện, khiến người kia không thể kháng cự và bị kéo vào bên trong.

Mặc dù người kia đã túm lấy vách tường không chịu thả, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo vào.

Thứ còn sót lại chỉ là ánh mắt tuyệt vọng cùng tiếng kêu thảm thiết và thê lương.

Ngón tay người kia khẽ cào cấu trên mặt đất, để lại mấy vết máu cực kỳ sâu.

- Rầm!

Cánh cửa lại đóng chặt.

Tất cả mọi thứ đều lần nữa trở về vẻ yên tĩnh.

Dương Tiểu Hoa chú ý đến một vài chi tiết, cô ta lớn tiếng nói:

- Sau khi phòng đóng cửa, có một đoạn thời gian ngắn quỷ sẽ không tập kích người khác.

Hiện tại, cửa phòng có những người bị tập kích lần trước vẫn còn đang đóng chặt. Và những người bị tập kích kế tiếp đều là những người đang đứng gần các cửa phòng không đóng.

Điều này có nghĩa là các cửa phòng đang đóng đều an toàn.

Cái quy luật này được phát hiện rất kịp thời.

Có thể trì hoãn một chút thời gian, tranh thủ cho bọn họ có cơ hội tìm cách sống sót.

Số lượng người đưa thư còn lại đã không còn nhiều. Bọn họ đều đồng loạt chạy về phía những cánh cửa phòng đang đóng lại một cách điên cuồng.

"Suy đoán của cô đúng hay là của mình đúng?"

Thái Ngọc đứng trong góc tường, sắc mặt biến hóa bất định.

Suy đoán của hắn ta và Dương Tiểu Hoa hoàn toàn khác nhau.

Theo suy đoán của hắn ta, bốn góc hành lang là bốn điểm mấu chốt để sống sót. Còn Dương Tiểu Hoa lại cảm thấy cửa của các căn phòng từng có người tập kích sẽ an toàn hơn.

Nhưng đó chỉ là suy đoán của hai người, chúng chưa từng được kiểm chứng.

Nếu muốn kiểm chứng, cần phải dùng mạng đến để thử.

"Không thể thay đổi, đứng yên ở chỗ này thôi."

Thái Ngọc khẽ cắn răng, cuối cùng hắn ta vẫn kiên định với suy đoán của bản thân.

Lúc này Vương Thiện có chút do dự cùng giãy dụa. Nãy giờ hắn ta luôn chú ý đến Thái Ngọc và Dương Tiểu Hoa. Đồng thời cũng biết hai phương pháp của bọn họ.

Đồng thời hắn ta cũng chỉ có thể lựa chọn một trong hai phương pháp kia, không thể nào có chuyện cả hai cái đều có tác dụng.

Bình Luận (0)
Comment