- Tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài đã dừng lại?
Lúc này, ánh mắt Dương Gian khẽ suy tư, sau đó quay người nhìn ra phía ngoài căn phòng.
- Cảm ứng của cậu là hoàn toàn đúng. Quỷ không ở trong căn phòng này, mà nó đã đi sang phòng khác và bắt đầu giết người. Hiện tại xem ra giữa những căn phòng này, ở một góc độ nào đó chúng có liên kết với nhau.
Vứa nói hắn vừa đưa tay sờ vào vách tường.
Vách tường âm lãnh dường như là một loại môi giới nào đó giữa cách căn phòng với nhau, hoặc chúng chính là thông đạo giữa các phòng.
Quỷ chặn cửa của Lý Dương cũng không thể ngăn cản được con quỷ kia, nó vẫn có thể chạy sang phòng khác. Điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
Lý Dương nhỏ giọng nói, có vẻ hắn ta khá tự tin.
- Đội trưởng, chúng ta cần phải nghĩ cách giam giữ con quỷ kia. Tôi có cảm giác tôi có thể khắc chế được thứ kia.
Dương Gian hỏi:
- Hiện tại cậu đang khống chế mấy con quỷ?
Lý Dương kinh ngạc nói:
- Một con, đội trưởng, anh không biết sao?
Dương Gian nói:
- Vậy năng lực mở cửa lần trước của cậu là sao?
- Là vật phẩm linh dị.
Lý Dương móc từ trong túi ra một cái tay nắm cửa cũ kỹ:
- Thứ ở trong tay tôi có thể kết nối được với cửa quỷ ở tổng bộ. Tại thời điểm mấu chốt tôi có thể coi nó như cửa sau để chuồn. Đương nhiên cũng có thể để cho người của tổng bộ nhanh chóng đến đây. Lần trước Vệ Cảnh cũng dùng cách này để chạy đến thành phố Đại Hải.
- Thì ra là vậy.
Trong đầu Dương Gian khẽ nhở lại cánh cửa gỗ quỷ dị mà hắn từng nhìn thấy ở tổng bộ. Quả là có chuyện như vậy.
- Đúng rồi, có hứng thú khống chế con quỷ này không?
Khóe miệng của Dương Gian bất chợt lộ ra một nụ cười quái dị, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lý Dương.
Lý Dương trợn tròn hai mắt:
- Đội trưởng, anh nói đùa đúng không?
- Không, tôi đang rất nghiêm túc. Con quỷ này có thể bị quỷ chặn cửa của cậu khắc chế, điều này có nghĩa, sau khi khống chế con quỷ này cậu có thể trì hoãn thời gian lệ quỷ khôi phục. Mặc dù thời gian khống chế lệ quỷ của cậu rất ngắn, nhưng số lần sử dụng năng lực lại khá nhiều. Nếu còn không nghĩ cách, vậy việc lệ quỷ khôi phục đối với cậu chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Dương Gian không hề có bất cứ ý nghĩ đùa cợt nào.
- Vậy phải làm như thế nào?
Dương Gian nhanh chân bước ra ngoài phòng:
- rất đơn giản, chúng ta chỉ cần nghĩ cách áp chế con quỷ kia là được. Mức độ khủng bố của con quỷ kia không cao, nên tôi có thể đỡ được. Nhưng vẫn cần sự phối hợp của cậu.
- Không thành vấn đề.
Lý Dương vội vàng đáp ứng.
Nếu hắn ta có thể khống chế được con lệ quỷ thứ hai thì đây chắc chắn là một chuyện tốt.
- Tôi cứ tưởng là mấy người đã chết sạch rồi chứ. Không ngờ vẫn còn sót lại không ít người.
Dương Gian đứng ở trước cửa phòng số 21 và quan sát xung quanh. Hắn phát hiện ra những cửa phòng khác đều đang có người đứng, hơn nữa, ở góc tường phía xa còn có hai người.
Khẽ quan sát một lúc.
Hắn phát hiện ra tên Vạn Hưng từng leo lên tầng hai với hắn đã không còn nữa. Khả năng cao tên này đã chết, chỉ còn mỗi Vương Thiện là vẫn sống sót.
Nghe được lời hắn nói.
Những người khác đều đồng loạt nhìn lại, ngoài sự khẩn trương ra, trong ánh mắt của bọn họ còn lộ ra vẻ khó tin.
Vậy mà Dương Gian không hề có việc gì?
Phải biết từ khi bắt đầu đến giờ, cửa phòng số 21 vẫn luôn ở trong trạng thái mở.
"Quả nhiên, chỉ có hắn mới thực sự bình an vô sự."
Vương Thiện chứng kiến điều này, nhưng hắn ta không hề tỏ ra giật mình, mà có một loại cảm giác giống như đó là một việc đương nhiên vậy.
"Tên chết tiệt này."
Cũng có người nghiến răng nghiến lợi khi nhìn hắn.
Dù sao Dương Gian cũng là người đã xé nát bức thư màu đỏ khiến quỷ tập kích đám người.
Có thể nói, tất cả mọi người đều bị hắn hại chết.
Người đưa thư tầng hai là Lưu Minh Tân kia không thể kìm nén cơn giận, mở miệng nói:
- Nhìn việc tốt mà cậu làm đi, vừa nãy chỗ này đã chết mất bảy tám người đưa thư. Đáng ra cậu không nên xé bức thư màu đỏ đậm. Nếu cậu không muốn đi đưa thư, vậy cậu cũng có thể không tham gia vào, cứ đưa thư cho tôi, để chúng tôi đi hoàn thành nhiệm vụ là được.
Dương Gian quay đầu, nhìn chằm chằm vào người này:
- Chuyện mà tôi không làm được, mấy người có qua cũng chỉ đến góp mạng mà thôi. Với lại, ngay cả quỷ ở chỗ này mà mấy người cũng không đỡ được, thì dựa vào cái gì mà mấy người cho rằng bản thân có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ chứ?
Ở phía trước cửa phòng bên cạnh có một người đàn ông với thân hình gầy gò cắn răng nói:
- Ít nhất thời hạn đưa thư rất dài, chúng ta còn có thể sống thêm một đoạn thời gian nữa.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Đó là chuyện của mấy người, không liên quan gì với tôi cả.
- Cậu…
Người đàn ông với thân hình gầy gò kia muốn cãi nhau với Dương Gian, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nhịn được.
Tranh cãi với Dương Gian là một việc làm không hề sáng suốt chút nào.
Đến lúc này vị luật sư đeo mắt kiếng tên Dương Tiểu Hoa kia mới nói:
- Vậy hiện tại cậu đứng ở chỗ đó và nói những lời này là vì cái gì? Chẳng lẽ cậu muốn khiêu khích mấy người như bọn tôi hay sao?
Dương Gian nói:
- Khiêu khích mấy người? Ta rảnh rỗi đến mức đó sao? Tôi chỉ đang chờ đợi mà thôi.
- Chờ cái gì?
Dương Gian đáp:
- Chờ quỷ xuất hiện.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, không chút hoảng sợ, giống như con quỷ đang du đãng ở trên tầng hai này không hề có bất cứ sự uy hiếp nào đối với hắn cả.
Hoảng sợ là thứ của người bình thường, chứ không phải là thứ của ngự quỷ nhân như hắn.
- Mấy người sẽ không thực sự cho rằng đứng ở trước cửa phòng đang khép lại sẽ an toàn đó chứ. Nếu tôi đoán không sai thì đối tượng tập kích của lệ quỷ chính là những người ở trong và ở gần phòng.
- Nhưng không gian trên tầng hai chỉ có bảy căn phòng cùng một đoạn hành lang. Đây chẳng khác gì một cái lồng giam cả, gần như mấy người sẽ phải chết khi ở bên trong.
- Trốn ở những nơi hẻo lánh có lẽ sẽ có được một chút hi vọng sống. Nhưng vẫn phải nhìn ngó tình huống và dựa vào mức độ nguy hiểm của con lệ quỷ kia. Nếu vượt qua một giới hạn nhất định nào đó, hi vọng sống kia sẽ biến mất.