Dương Gian liếc mắt nhìn Vương Thiện và Thái Ngọc.
Hắn hiểu rõ nguyên nhân vì sao hai người lại đứng ở trong này.
Đối với người bình thường mà nói, có thể nghĩ đến việc này ở trong một quãng thời gian ngắn đã là không tệ rồi. Nhưng đó đã là cực hạn của bọn họ.
Trong lòng Dương Tiểu Hoa thầm nghĩ.
"Người này đúng là một tên điên."
Cô ta đã xác định được rằng bản thân Dương Gian có đủ năng lực tự vệ khi đối mặt quỷ. Nhưng chỉ vì như vậy mà hắn xé nát bức thư, hại chết tất cả mọi người, thậm chí là trơ mắt nhìn những người khác dần dần bị lệ quỷ giết chết, thì từ điên kia đã không còn đủ để hình dung về Dương Gian nữa.
Có lẽ nói hắn là một kẻ biến thái sẽ đúng hơn một chút.
Nhưng Dương Gian không thèm quan tâm đến những lời đánh giá của người khác về bản thân.
Hắn chỉ làm những việc mà hắn cho rằng bản thân cần làm.
- Đến rồi.
Lý Dương bất chợt cảm nhận được có nguy hiểm đang đến gần, hắn ta khẽ nghiêng đầu nhìn về phía một căn phòng.
Đó là căn phòng số 25.
Người đang đứng trước cửa của căn phòng này là người đàn ông gầy gò kia.
Sau một giây.
Sắc mặt của người đàn ông kia đột nhiên trở nên trắng bệch, thân thể căng cứng, đồng thời cảm thấy dựng tóc gáy.
Bởi vì vừa rồi.
Hắn ta có nghe được động tĩnh truyền ra từ căn phòng ở sau lưng.
Đó là âm thanh phát ra khi có thứ gì đó đang bò trên sàn nhà.
Tiếng động kia rất lớn, cũng rất trầm trọng, vì thế nó trở nên cực kỳ rõ ràng khi ở trong không gian tối tăm, tĩnh mịch như này.
"Không, không phải..."
Sau đó, dường như hắn ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Vừa nãy, người bị quỷ bắt vào bên trong đều trở nên im bặt khi cửa phòng đóng lại, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng biến mất. Vậy thì vì cái gì hiện tại bên trong lại phát ra âm thanh?
Chẳng lẽ…
Cả người hắn ta bắt đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cuối cùng hắn ta vẫn nhịn không được mà quay đầu khẽ nhìn ra phía sau. Đồng thời thân thể cũng đã chuẩn bị sẵn ở trong tư thế bỏ chạy.
Nhưng lần quay đầu nhìn này lại khiến cho da đầu hắn ta trở nên tê dại.
Không biết từ lúc nào, cánh cửa phòng ở phía sau lưng hắn ta đã mở ra một khe nhỏ. Xuyên qua cái khe này, hắn ta thậm chí có thể nhìn thấy một bóng dáng khá mơ hồ. Đó là một chiếc đầu người trắng bệch, hai con mắt trống rỗng, tro tàn, cực kỳ quỷ dị.
Quỷ?
Hắn ta hoảng sợ, muốn hò hét, kêu cứu, thân thể cũng định bỏ chạy, cách xa chỗ này.
Nhưng tất cả mọi thứ đều đã chậm.
Một lực hút cực lớn truyền đến từ đằng sau.
- Đừng, đừng mà, thả tôi ra…
Người đàn ông với thân thể gầy gò kia liều mạng giãy dụa, phát ra tiếng la hét thảm thiết. Sau đó đưa tay cào cấu trong không trung, dường như muốn túm lấy thứ gì đó, để ngăn cản bản thân không bị quỷ kéo vào trong căn phòng.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Cửa còn chưa mở hoàn toàn, nhưng thân thể của người đàn ông này đã nhanh chóng bay vào trong.
Kế đó, tiếng kêu thảm thiết kia đã cùng với cánh tay đang duỗi ra phía ngoài biến mất vào trong bóng tối của căn phòng.
Ở bên trong căn phòng tối đen kia truyền ra âm thanh hoạt động của quỷ.
- Rầm!
Cuối cùng cửa phòng số 25 lại lần nữa đóng chặt.
- Sao, sao có thể như vậy chứ?
Chứng kiến cảnh này, những người còn lại đang đứng trước cửa lập tức tỏ ra tuyệt vọng.
Vốn dĩ bọn họ cứ tưởng là bản thân đã tìm ra được một con đường sống. Nhưng không ngờ được, những cánh cửa phòng này lại có thể bị quỷ mở ra lần nữa.
Nơi này không còn bất cứ chỗ nào an toàn nữa.
Thân thể Dương Tiểu Hoa cũng khẽ run.
Cơn sợ hãi tột độ đã phá hủy nội tâm của cô ta. Chút quy luật, hay phương pháp sống sót mà cô ta tìm ra lúc trước đã bị cái chết của người kia lật đổ hoàn toàn.
Ở trước cửa phòng đang đóng chặt cũng không hề an toàn.
- Quá xa, không kịp ra tay. Chờ đến khi chúng ta tiến lên thì quỷ đã giết người xong và rời đi rồi.
Dương Gian đứng ở phía bên kia và chứng kiến hết mọi chuyện.
Vừa rồi hắn muốn ra tay giam giữ con quỷ kia, nhưng khoảng cách quá xa. Nên cuối cùng hắn quyết định làm một người đứng xem, không hề ra tay.
Lý Dương nhỏ giọng nói:
- Đội trưởng, chúng ta cần có mồi nhử. Thay vì bị động truy tung theo nó, chẳng bằng chủ động săn đón. Nếu chúng ta chỉ cần nhìn chằm chằm một cánh cửa, xác suất thành công sẽ lớn hơn một chút.
- Có lý.
Tròng mắt Dương Gian khẽ co lại, lập tức đưa mắt nhìn qua những người khác.
Hắn đương nhiên sẽ không thể làm mồi nhử được, Lý Dương cũng thế.
Bởi vì hai người bọn họ đều cần phải ra tay.
Cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn một người trong đám người đưa thư còn lại.
Dương Gian trực tiếp nói:
- Tôi định xử lý con quỷ trong tầng hai này. Nhưng tôi cần có một người đứng trước cửa để làm mồi nhử, dẫn dụ con quỷ kia xuất hiện. Mặc dù mức độ nguy hiểm của việc này là cực kỳ lớn, nhưng đổi lại, người làm mồi nhử sẽ có cơ hội sống sót dưới sự bảo vệ của tôi. Không biết trong mấy người, ai có đủ can đảm để đón nhận nhiệm vụ này không?
Cái gì?
Trong cơn tuyệt vọng và hoảng sợ, nhwung người khác nghe hắn nói vậy đều lập tức nhìn về phía hắn với ánh mắt giết người.
Chẳng lẽ hắn còn ngại số lượng người chết còn chưa đủ nhiều hay sao?
Người duy nhất không có loại suy nghĩ này chỉ có mình Vương Thiện.
Mà ngược lại, nghe thấy lời này, trong lòng hắn ta có chút động tâm.
Bởi vì hắn ta biết rõ, Dương Gian sẽ không để người bình thường vào trong mắt, cho nên hắn sẽ không cố gắng hại chết người bình thường.
Nhưng Vương Thiện lại có chút chần chờ.
Bởi vì loại hành động này sẽ cần phải gánh chịu nguy hiểm, chưa chắc làm vậy đã là an toàn.
Lỡ Dương Gian ra tay chậm, vậy mồi nhử chắc chắn sẽ phải chết.
- Không ai nhận hay sao? Vậy thì thật đáng tiếc, đây chính là cơ hội tốt cho mấy người giành lấy mạng sống của mình đó. Xác suất sống sót của việc này còn cao hơn so việc việc trốn đông trốn tây kia của mấy người.
Dương Gian khẽ lắc đầu.
- Là người bình thường, mấy người cần có giác ngộ của một người bình thường. Tôi đã trao cơ hội cho rồi, điều mấy người cần làm là nắm lấy nó.