Dương Tiểu Hoa nói:
- Cụ thể mọi chuyện, tôi cũng không biết nên nói như thế nào. Nhưng nếu cậu muốn tìm hiểu thì có thể hỏi Dương Gian. Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, con quỷ khủng bố vừa rồi đã nằm trong thân thể của người này.
Nói đến đây cô ta đưa mắt nhìn Lý Dương.
Cái gì?
Lưu Minh Tân sửng sốt, sau đó hoảng sợ nhìn về phía Lý Dương đang dính đầy máu me.
Quỷ được nhốt ở trong thân thể người này?
Chuyện này là thật? hay giả?
Nếu là thật, vậy thì vì sao người này còn có thể sống sót? Tại sao hắn ta không bị lệ quỷ giết chết?
Là một người bình thường, hắn ta chưa từng tiến vào trong giới linh dị, nên không biết đến sự tồn tại của ngự quỷ nhân. Dù thi thoảng có nghe người khác nhắc đến ba chữ ngự quỷ nhân, hắn ta cũng không thể biết được ý nghĩa thực sự của ba chữ đó. Vì thế hắn ta đương nhiên sẽ tỏ ra ngờ vực.
- Xem ra người đưa thư ở tần này chỉ có mấy người các cậu là còn sống sót.
Dương Gian đưa mắt nhìn một vòng xung quanh.
Trừ bỏ hắn và Lý Dương ra, trong này chỉ còn lại bốn người.
Vương Thiện, Thái Ngọc, Lưu Minh Tân, Dương Tiểu Hoa.
Trong đó Vương Thiện là người đưa thư tầng một, còn lại ba người kia là người đưa thư cũ của tầng hai.
Còn những người khác, nếu không phải bị Dương Gian giết thì cũng là lệ quỷ giết.
Ánh mắt Dương Gian dừng lại ở trên người của Vương Thiện.
- Vương Thiện, vận may của cậu dường như không tệ chút nào, hi vọng cậu sẽ luôn may mắn như vậy.
Vương Thiện không biết nên trả lời như nào, chỉ biết cười ngượng một tiếng.
Hiện tại hắn ta khá tuyệt vọng, bởi vì hắn ta đã biết rõ ý đồ của Dương Gian.
Mục đích của Dương Gian là dùng tốc độ nhanh nhất để lên lầu. Còn những người khác, nếu có thể theo được là tốt nhất, không thể theo kịp thì kết cục sẽ là chết ở đây.
Nhưng đúng lúc này.
Ở một chỗ trong hành lang đột nhiên xuất hiện sương mù màu đen, chúng dần lan tràn ra xung quanh, giống như sắp sửa bao phủ hết toàn bộ tầng hai. Nhưng sau khi khuấy động trong chốc lát, lớp sương mù kia nhanh chóng tan đi.
Một đoạn cầu thang gỗ xuất hiện, sau đó kéo dài đến tận hành lang.
Vách hành lang cũng lập tức xuất hiện một vết rách, đả thông con đường giữa hành lang và cầu thang gỗ.
"Cầu thang xuất hiện, quả nhiên, một khi hoàn thành nhiệm vụ đưa bức thư màu đỏ, tất cả người đưa thư trong một tầng có thể lên lầu."
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn không hề cảm thấy bất ngờ, bởi vì mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn.
- Cầu thang thông lên tầng ba?
Trong lòng của những người khác đều run rẩy, không biết nên vui mừng hay là phải hoảng sợ nữa.
Người bất an nhất trong đám người có lẽ là Vương Thiện.
Phải biết trước đó hắn ta chỉ là một người đưa thư tầng một, nhưng hiện tại lại leo lên tầng liên tiếp, như vậy chẳng khác gì hắn đang bỏ qua căn cơ, dục tốc bất đạt. Không có sự tôi luyện qua từng lần đưa thư, khi leo lên tầng trên và đưa thư, hắn ta chắc chắn sẽ phải chết vì thiếu kinh nghiệm.
Vương Thiện có cảm giác khóc không ra nước mắt, nhưng hắn ta biết, bản thân không có lựa chọn nào khác.
- Lên lầu thô.
Dương Gian khẽ quan sát một lát, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, liền vội vàng lên đường.
…
Trong tầng hai của bưu điện quỷ.
Cầu thang cũ kỹ bằng gỗ lại xuất hiện lần nữa, lần này nó được bao phủ trong lớp sương mù màu đen, không lộ rõ diện mạo. Nhưng đám người có thể đoán ra được, cầu thang này kéo dài lên trên, kết nối với một chỗ nào đó.
Dương Gian bước khỏi hành lang không chút do dự, từng bước chân của hắn giẫm vào cầu thang bằng gỗ phát ra từng tiếng kẽo kẹt.
Lý Dương cũng bám sát theo ở sau lưng.
Mặc dù trên người hắn dính vết thương chằng chịt, nhưng vì là ngự quỷ nhân khống chế hai con quỷ, nên hắn ta khá tự tin. Với lại, lần này còn có Dương Gian dần đội, nên hắn ta không hề lo lắng bản thân sẽ rơi vào đường cùng.
Bốn người Dương Tiểu Hoa, Lưu Minh Tân, Thái Ngọc, Vương Thiện hơi tỏ ra chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo phía sau. Bởi vì toàn bộ những chỗ khác trên tầng hai đang dần bị bóng tối xâm lấn. Phòng ở đang dần tan biến, toàn bộ tầng hai đang dần bị xóa mất.
Tầng hai đang bài xích bọn họ.
Lúc này, cầu thang lên tầng ba đã xuất hiện, điều này có nghĩa là bọn họ không còn lựa chọn nữa.
Cầu thang leo lên tầng ba còn dài hơn nhiều so với thực tế. Dựa theo độ cao bình thường của một cầu thang, tầng hai và tần ba chỉ cách nhau có vài mét. Nhưng thực tế, chiều dài của cầu thang gỗ đã vượt quá hai mươi mét.
Từ trên xuống dưới, cầu thang đều bị một lớp sương mù màu đen bao phủ, không thể nhìn thấy điểm cuối, cũng chẳng thể nhìn thấy phía sau lưng.
Càng đi dọc theo cầu thang về phía trước, cảnh tượng của tầng hai ở phía sau lưng càng nhanh chóng biến mất.
Tiếp đó là cảnh tượng của tầng ba chậm rãi xuất hiện.
Bộ dạng của nó chẳng khác gì so với tầng hai, cũng là hành lang dài. Điểm khác biệt duy nhất chính là ở trung tâm của tầng ba có một bãi đất trống. Trên đó có đặt một vài món đồ, nhìn qua có chút giống với cảnh tượng của tầng một.
Số lượng phòng ở đây cũng không hề thay đổi, có bảy căn.
- 31,32,33, …
Dương Gian nhìn con số trên những tấm thẻ phòng.
Không sai, chỗ này chính là tầng ba của bưu điện quỷ.
- Tuy nhiên, có vẻ như hôm nay bưu điện quỷ tầng ba không có một ai.
Vẻ mặt Dương Gian hơi động:
- Xem ra hôm nay không phải là kỳ hạn đưa thư, cho nên người đưa thư không ở trong bưu điện quỷ.
Lúc này, Thái Ngọc bước vào, hắn ta khẽ quan sát xung quanh, sau đó nghiêm túc nói:
- Tôi nghe nói, ba tháng người đưa thư tầng ba mới phải đi đưa thư một lần. Thởi gian giãn cách là rất dài, cho nên người đưa thư tầng ba có dư dả thời gian để duy trì cuộc sống bình thường.
Vương Thiện hỏi:
- Vậy người đưa thư tầng bốn thì sao?
Thái Ngọc nói:
- Hẳn là nửa năm mới phải đưa một bức thư, còn người đưa thư tầng năm khả năng cao là một năm một lần. Tuy nhiên, trong đó hẳn vẫn còn một số biến hóa nào đó mà tôi không biết. Những gì tôi biết chỉ là do những người đưa thư tầng hai cũ nói, chưa thực sự xác nhận.
Hắn ta và người đưa thư tầng ba có tồn tại một số mối liên hệ.
Dù sao hắn ta cũng đã đưa được hai bức thư dưới tầng hai rồi, nên khi hắn ta vừa leo lên tầng hai đương nhiên sẽ là người mới và quen biết với một ít người cũ.